
ng xuất giá, làm tân nương xinh đẹp nhất trên đời này!”
“Bốp!”, đầu hắn đã bị đập, “Oa!” Tiêu Hoa quay lại, “Lão đại, sao ngươi lại đánh ta?”
“Không đánh ngươi thì đánh ai?” Tiêu Vinh tức giận quát, “Tiểu thư ngươi có lúc nào không phải là tiểu thư xinh đẹp nhất trên đời này? Lời nên nói thì không nói, không đáng bị đánh sao?”
Kỳ An buồn cười lắc đầu.
Trường Khanh hoắc mắt đứng dậy, “Các vị thúc thúc cứ chậm rãi thảo luận, tiểu thư muốn đi tản bộ.”
Tiêu Vinh liên tục gật đầu, “Tản bộ đi, tản bộ đi, hôm nay đi nhiều một chút, ngày mai mới có tinh thần.”
Trường Khanh kéo Kỳ An đi được vài bước đã nghe sau lưng nổi lên tiếng thảo luận sôi nổi.
Kỳ An thực muốn thở dài, hôm nay tản bộ và tinh thần ngày mai hình như không có gì liên quan?
Đi một lúc, Kỳ An mới cười nhìn Trường Khanh, “Hôm nay hình như tâm tình Trường Khanh rất tốt?”
“Ân! Nhóm thúc thúc tâm tình cũng tốt lắm!” Trường Khanh đáp.
Kỳ An chậm rãi bước đi, cảm thấy ánh mặt trời hôm nay ôn nhu lạ thường.
Vì nghi thức ngày mai, nàng đã rời đến ở nhà cũ của Tiêu Lục, hiện giờ đi dạo ngắm nghía một chút, thấy tuy rằng có nhỏ hơn so với vương phủ nhưng cũng có thi vị riêng.
“Tiểu thư nhất định sẽ hạnh phúc!” Trường Khanh sau lưng khẽ nói một câu.
“Đúng vậy, nhất định sẽ hạnh phúc.” Kỳ An ngẩng đầu, trong gió có hương hoa thoang thoảng.
—————
“Tiểu Thất, Lục ca không có gì cho muội, nghe nói phàm là nữ tử xuất giá đều có mẫu thân cầu tống tử phù. Đây là Lục ca cầu cho muội, muội hãy mang theo.”
Tiêu Lục đặt một lá bùa vào tay nàng, đè chặt lại.
“Lục ca?” Kỳ An ngây ngốc nhìn hắn, hắn, một đại nam nhân lại chạy tới Tống tử Quan Âm kia xin Tống tử phù?
Tiêu Lục né tránh ánh mắt nàng, bên tai hơi hồng lên, hắng giọng một tiếng, “Ta đi lúc sớm!”, ngụ ý nói lúc ấy ít người.
Kỳ An nhịn cười, cúi thấp đầu một hồi lâu mới nói, “Cám ơn, ca ca!”
Tiêu Lục chớp mắt, cố gắng không để ý cảm giác khó chịu trong lòng.
“Còn đây là ta lấy ở chỗ Chiến Liệt. Nghe nói bột nước yên chi của Đào Hoa cốc rất tươi đẹp, sắc thái vô cùng tốt, tiểu Thất muội xem có thích không.”
Kỳ An nhìn hắn, gật đầu thật mạnh, “Thích, muội rất thích.”
Mắt hơi hồng hồng, cảm thấy trong lòng tràn ra vui sướng.
Thân là ca ca, có thể cẩn thận đến thế này đã là đủ.
Tiêu Lục bỗng nhiên đứng lên, ôm nàng.
“Lục ca?” Kỳ An hơi hơi ngửa đầu, muốn nhìn mặt hắn.
Tiêu Lục đè đầu nàng lại, “Tiểu Thất, để ca ca ôm một cái.”
Kỳ An không hề động, an tĩnh dựa vào ngực hắn.
“Tiểu Thất, làm sao bây giờ? Muội còn chưa xuất giá mà ta đã thấy không nỡ rồi. Ngày mai, sẽ giao muội cho một người hoàn toàn khác, từ nay về sau Tiêu gia tiểu Thất sẽ biến thành Hiên Viên gia tức phụ. Sau khi muội thành thân ta cũng rời đi cùng Tiêu Vinh, về sau muội nhất định phải bảo trọng. Ca ca không ở đây, muội phải chăm sóc mình thật tốt. Có chuyện gì thì nhất định phải tới tìm ta, cho dù gả đi rồi thì muội cũng vĩnh viễn là muội muội ta yêu quý nhất.”
“Được!” thanh âm Kỳ An nghèn nghẹn.
Tiêu Lục buông nàng ra. Muội muội phải lập gia đình rồi, Tiêu Lục cười rộ lên, trên mặt hắn lộ vẻ ôn nhuận hiếm thấy, cho nên không nỡ cũng phải buông ra
Thành thân
Lúc này đây, không còn là mệnh của phụ mẫu, cho nên dù có sai lầm cũng không thể thoái thác;
Lúc này đây, không còn là hoàng chỉ tứ hôn, cho nên thiếu đi chút lễ nghi tôn quý, nhưng lại hơn vài phần ấm áp bình thản;
Trước mắt một mảnh đỏ rực, Kỳ An an tĩnh ngồi.
Đợi hắn đến, cũng là đợi khát vọng hai kiếp người của nàng: một mái nhà.
Trường Lan giúp nàng bước ra ngoài.
Đi ra khỏi khuê phòng, qua đình viện dài thật dài, cũng là đi qua quá khứ.
Trong đại sảnh, Tiêu Lục ngồi trên ghế chủ vị. Cha mẹ mất, trưởng huynh không còn, hắn là thân nhân duy nhất của tiểu Thất, cũng là đường lui duy nhất của nàng. Lặng lẽ xiết chặt bàn tay nhìn muội muội đang đi tới.
Lặng yên khẩn trương còn có Hiên Viên Sam. Mặt ngoài vân đạm phong thanh cũng không giấu được hai tay ướt mồ hôi dưới áo.
Hắn từng trải qua vô số chuyện, trong hoàng cung cũng nhìn cảnh giết người không thấy máu thành quen, sau khi lớn lên, làm vương, có đất phong, đối mặt với bao chuyện khó khăn, vất vả có, phiền lòng có, nhưng hắn chưa từng khẩn trương bao giờ.
Nhưng hôm nay, hắn khẩn trương tới mức như không bước đi được.
“Mạc Nhược, ngươi nói lúc này có phải là điểm đến cuối cùng của tiểu Thất?” Thái tử nhìn vương thúc ngọc thụ lâm phong đứng trong đám người, nhàn nhạt hỏi một câu.
Mạc Nhược cười khẽ, tao nhã thay đổi tư thế, “Lúc này nếu như lại là sai lầm thì để ta cưới nàng thôi!”
Thái tứ liếc hắn một cái, “Hắn sẽ đội đất lên liều mạng với ngươi!”
Mạc Nhược gãi đầu, mắt cũng không chớp, “Ta cầu còn không được!”
Đại sảnh ồn ào sau khi Kỳ An tiến vào thì đột nhiên tĩnh lại.
Gả y đỏ thắm, dáng người mềm mại thướt tha, lúc bước đi uyển chuyển duyên dáng.
Thái tử ngắm nhìn, đột nhiên cong khóe miệng.
Tiểu Thất tươi cười sáng lạn, người trước mặt bị nụ cười của nàng hấp dẫn. Không nén được khẩn trương trong lòng, cơ hồ ngay lúc Kỳ An bước vào, Hiên Viên Sam đã bước tới phía nàng.
Muốn giữ nàng tr