XtGem Forum catalog
Trời Sinh Lạnh Bạc

Trời Sinh Lạnh Bạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323570

Bình chọn: 9.5.00/10/357 lượt.

thà hơn ai hết. Cho nên ta tin tưởng thiếu niên trong Đào Hoa cốc kia sẽ không gạt ta, khi dễ ta. Cũng có lẽ, lúc đó ta đã hạ quyết tâm, không cần phải hồi báo, không có kỳ vọng, cũng sẽ không thất vọng thương tâm.”

“Nhưng,”

nàng hít sâu một hơi, “Những ưa thích và an tâm này còn chưa kịp lớn lên thành tình yêu, ta đã rơi vào thâm tình của một người khác. Hắn sẽ không giơ tay lên mà thề yêu ta, bảo vệ ta, chỉ dùng hành động thực tế để bao dung ta. Cho dù ta thiên tính lạnh bạc, hắn cũng dùng ngọn lửa của mình để từ từ sưởi ấm.”

“Cho nên, Chiến Liệt ngươi xem, người thích hợp sẽ không tới sớm một bước, cũng không muộn một bước, gặp nhau đúng lúc mới chân chính thuộc về nhau.”

Chiến Liệt đứng dậy, đi vài bước lại dừng lại, quay lưng về phía nàng hít sâu một hơi, “Tiêu Thất, ngươi sắp gả cho hắn, ngươi hãy bảo trọng. Kỳ An vĩnh viễn là Kỳ An của một mình ta. Từ nay về sau, với ta mà nói, ngươi chính là Tiêu Thất.”

Phảng phất như đột nhiên trưởng thành, thanh âm thanh nhã của hắn đã mất đi, trở nên trầm thấp hữu lực.

Kỳ An cười cười, “Như vậy cũng tốt, Chiến Liệt!”

Chiến Liệt như vậy mới chân chính là Đào Hoa công tử cười tủm tỉm mà giết người, có đủ năng lực tự bảo vệ mình.

Chiến Liệt như vậy, nàng cũng không cần vướng bận nữa.

Chiến Liệt dừng một chút rồi đi ra ngoài.

Hắn đã không còn gì nữa, không có nàng, hắn chỉ còn lại ca ca. Chỉ có ca ca, cho dù có một ngày không thích không yêu hắn nữa, cũng không thể thoát khỏi thân phận ca ca hắn.

Không còn người vừa rơi nước mắt vừa đánh hắn, cũng không có người vừa thở dài vừa mỉm cười nấu cơm chải đầu cho hắn, cũng sẽ không có người nào chịu đau đớn toàn tâm mà vẫn mỉm cười trị thương cho hắn nữa.

Không còn người vì hắn mà làm những chuyện đó nữa, nên hắn chỉ có thể tự mình lớn lên.

Hắn kỳ thật vẫn không nói cho nàng biết, hắn không phải là thiếu niên không hiểu thế sự, hắn là nam nhân trưởng thành.

Thiếu niên trong sáng không nhiễm bụi trần trong mắt nàng, chẳng qua bởi vì nàng thích cho nên hắn nguyện ý bày ra trước mặt nàng mà thôi.

Hắn cũng không nói cho nàng hắn từ lúc nào đã biết hắn và nàng sẽ không chung đường, chỉ là hắn không muốn buông tay cho nên giả vờ như không biết.

Nhưng mọi chuyện trên đời, làm sao có thể nói rõ ràng trong một ngày?

Kỳ An, đến ngày nào đó, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đã nói mến ta. Cho dù vĩnh viễn không tha thứ ta cũng vẫn mến ta.

Ra cửa phòng liền cảm nhận hơi gió sắc bén, Chiến Liệt không ngẩng đầu, phi thân nghênh đón.

Phượng Định và Trường Khanh cũng phi thân đến, không thấy có gì không đúng, là do người kia xâm nhập trước, không đúng sao?

Đào Hoa công tử trong truyền thuyết là một tay ám khí xuất thần nhập hóa, đào hoa đầy trời, tuyệt mỹ xa hoa, đoạt mệnh trong tích tắc.

Trong mắt Trường Khanh và Phượng Định, đóa đóa hoa đào đang bay xuống kia đều mang theo sát ý sắc bén, không dám có chút lơ là.

“Vương gia?” Khinh Ngũ đứng xa xa nhìn, “Có cần thêm viện trợ không?”

Hiên Viên Sam chắp tay sau lưng, lắc lắc đầu.

Cho dù là Chiến Liệt, gặp Trường Khanh và Phượng Định liên thủ cũng sẽ phải mệt nhọc.

Trường Khanh vung kiếm đâm thẳng vào xương vai hắn, Chiến Liệt hừ lạnh văng kiếm hắn ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Ánh mắt Phượng Định chợt lóe, đao ảnh bay tới.

“Bang!” một tiếng, thanh âm kim loại va chạm, là Trường Khanh chặn đao, hắn nhìn Chiến Liệt, “Ngươi đi đi!”

Chiến Liệt giữ vai, không động đậy.

Trường Khanh rút kiếm về, “Ngươi làm tiểu thư đổ máu, đây là ta trả lại cho nàng.”

—————-

Kỳ An đứng sau cửa, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.

Bởi vì hoa đào đầy trời kia giống như nước mắt rơi xuống, lả tả rơi rụng.

Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, nàng rơi vào một cái ôm ấm áp.

Hiên Viên Sam ôm lấy nàng, cẩn thận đặt nàng lên giường, lại đắp chăn lên mới nhẹ nhàng lau đi nước mắt nàng.

Nàng nhìn hắn, muốn nói gì đó. Hắn lại cúi đầu xuống, in trên môi nàng, trằn trọc mút vào, ôn nhu say lòng người.

Hắn tiến gần sát tai nàng, “Ta biết, hắn đến để nói tạm biệt.”

Bởi vì hiểu, cho nên tin tưởng, nàng không cần phải nói gì cả. “Tiểu thư, ngươi nói cưỡi ngựa xuất giá được không? Hẳn là đủ uy phong!” Tiêu Phú đề nghị.

“Không được!” Đề nghị này bị từ chối tức khắc, Tiêu Hoa vỗ bàn, “Tân nương đều ngồi kiệu hoa, tiểu thư cưỡi ngựa còn không bị chê cười sao? Hay là chúng ta làm kiệu hoa thật đẹp, kêu bọn tiểu bối hái hoa tươi toàn thành đến gắn lên, nhất định rất đẹp!”

“Quá tục khí, cũng không phải cầu phúc Hoa thần nương nương…” lại bị phản đối.

Kỳ An mở to hai mắt ra nhìn, nói xen vào, “Các vị thúc thúc, không cần phức tạp vậy chứ? Hiên Viên đã chuẩn bị kiệu hoa rồi, hẳn là không kém quá đâu.”

“Không được!” mấy vị tướng quân nhất tề quát, đây là lần đầu tiên họ nhất trí ý kiến từ lúc bắt đầu thảo luận về hôn sự của nàng đến giờ.

Kỳ An ngậm miệng, lặng lẽ sờ bụng. Không được thì không được, lớn tiếng như vậy làm gì, dọa cục cưng rồi!

Tiêu Hoa nhảy dựng lên, “Tiểu thư thành thân, sao có thể qua loa như vậy!”

“Đúng!” Tiêu Phú tiếp lời, “Tiểu thư nhà ta nhất định phải phong phong quang qua