XtGem Forum catalog
Trời Sinh Lạnh Bạc

Trời Sinh Lạnh Bạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324471

Bình chọn: 8.5.00/10/447 lượt.

i thân mật nhất của nàng a!

“Tiểu Thất!” Hắn tiến lên từng bước, trước ánh mắt sáng trong của nàng, hắn hơi bình tĩnh lại, “Ta sợ nói chuyện sẽ kinh động cha, ngươi thấy sao?”

Kỳ An bình tĩnh nhìn hắn, lâu sau mới nói, “Được!”

Lạc Hoài Lễ đi trước, Kỳ An theo sau, vẫn duy trì khoảng cách với hắn.

Nàng không thể không đề phòng, tình ngay lý gian, dù sao nàng cũng không quên vị này đã có phu nhân.

Hai người một trước một sau đi tới Đông viện. Vẫn bài trí y như cũ, nhưng vẫn là cảnh còn người mất, lại hoặc là, ngay cả vật cũng không còn.

Lạc Hoài Lễ đứng trước hồ sen, Kỳ An thoáng trù trừ một chút, rốt cục vẫn bước theo.

“Mấy năm nay ta vẫn nghĩ tới chuyện năm đó!” Lạc Hoài Lễ nhìn từng con sóng gợn lên theo gió trên mặt nước, chậm rãi mở miệng, “Lúc đầu ta cũng nghĩ tới quá khứ đau lòng đáng sợ đó, nhưng sau này thực không dám nghĩ nữa, chỉ sợ nếu nghĩ tới sẽ không có sức lực để chống đỡ nỗi đau đó.”

Kỳ An đứng phía sau hắn, im lặng không nói.

Nàng cũng không dám nghĩ, vì cứ nhớ tới là lòng lại đau đớn tuyệt vọng.

“Nhưng tiểu Thất, nếu như ta không dám chạm vào vết sẹo này, ta sẽ vĩnh viễn mất ngươi đúng không? Chuyện năm đó xảy ra quá bất ngờ, ta đã không cho ngươi cơ hội giải thích. Tiểu Thất, hiện giờ ngươi có thể nói với ta một lần được không? Lúc này đây, chi cần ngươi nói, ta sẽ tin.”

Lạc Hoài Lễ xoay người lại, ánh mắt kịch liệt đau đớn.

Kỳ An nhìn thấy, bỗng nhiên có chút muốn cười, nàng cũng thật sự nở nụ cười.

Thật là buồn cười, nàng đã năm lần bảy lượt mở miệng, đều bị hắn khước từ, đêm đó bị nhốt, nàng vẫn ngồi sau cánh cửa, hy vọng tiếng bước chân quen thuộc kia tới. Nhưng, trọn một đêm, nàng vẫn chờ, rồi chậm rãi, sự chờ đợi biến thành lạnh lẽo, rồi đau đớn, rồi tuyệt vọng, cuối cùng là yên tĩnh! Hắn rốt cục vẫn chưa tới.

Đến lúc gặp lại, hắn lại ôm nữ tử khác mà an ủi, trong khi thất vọng chỉ trích nàng.

Nàng trốn trong ngực thái tử ca ca, muốn che tai lại nhưng đã vô lực nâng tay, cho dù hai mắt nhắm lại, thanh âm kia vẫn đâm thẳng vào lòng nàng, khiến nàng đau đớn tan nát.

Lạc Hoài Lễ, ngươi như vậy, hiện tại lại chạy tới nói những lời này, còn có ý nghĩa gì chứ?

Những tuyệt vọng bi thương cùng sỉ nhục không cam lòng mà nàng phải chịu, có thể biến mất hay sao?

Vẫn tươi cười, nàng nhắm mắt, khẽ hắng giọng, “Trải qua nhiều năm như vậy, ta đã quên hết chuyện xưa rồi.”

“Đã quên?” Lạc Hoài Lễ ngơ ngác lặp lại.

Kỳ An mở mắt ra, vạn loại cảm xúc đều đã tan hết, “Lạc tướng quân, đều đã là chuyện quá khứ, nhắc lại làm gì, chỉ làm phức tạp thêm mà thôi! Ta đã quên, ngươi cũng nên quên đi, cứ tưởng niệm quá khứ sẽ nhanh già đó.”

Xoay người định bước đi, Lạc Hoài Lễ đã bước nhanh tới, cầm cánh tay nàng, “Tiểu Thất!”

Kỳ An dùng tay kia, thong thả mà kiên định, đấy tay hắn ta, “Lạc tướng quân, thỉnh tự trọng, ta không muốn làm cho tướng quân phu nhân hiểu lầm!”

“Tiểu Thất, không có tướng quân phu nhân nào hết. Thê tử của ta, chưa từng có người khác.”

Trong lòng âm thầm kinh ngạc, nhưng Kỳ An cũng không nói thêm gì, nhẹ thở ra một hơi, nàng xoay người, “Quá khứ là quá khứ, vĩnh viễn cũng chỉ là quá khứ!”

Toàn bộ, cũng đã buông xuống vào thời khắc nàng bước chân ra khỏi Lạc phủ.

Một chút oán hận kia cũng đã chậm rãi tiêu tán khi nhìn cái má lúm đồng tiền của Lãng nhi.

Ít nhất, hắn đã cho nàng Lãng nhi. Khóe miệng cong lên, cứ nghĩ đến tiểu tử kia là nàng không khỏi cảm thấy ngọt ngào. Hôm nay hẳn là có thể đến phủ thái tử gặp hắn rồi, đã lâu như vậy không thấy, không biết hắn béo hay gầy?

Trở lại trước cửa phòng Lạc Anh, nàng sửng sốt.

Trước cửa phòng là Hiên Viên Sam đang đứng, cách hắn chừng mười thước là Long Liên. Tuy rằng đứng ở hai nơi nhưng ánh mắt bọn họ lại cùng hướng về phía này.

“Tướng công!” Long Liên nhẹ kêu một tiếng, chạy tới ôm lấy cánh tay Lạc Hoài Lễ, đôi mắt lại lo sợ bất an nhìn nàng.

Là lo lắng nàng nói gì đó sao?

Kỳ An quay đi, nàng không lắm miệng, cũng không có nghĩa vụ phải an ủi ai đó đang thấp thỏm lo âu.

Ánh mắt Hiên Viên Sam rời khỏi khóe miệng đang tươi cười của nàng, tiến lên vài bước, cầm áo khoác trong tay khoác lên người nàng.

Ngày hè, tuy rằng là sáng sớm nhưng cũng không đến mức lạnh phải khoác thêm áo đi? Hơn nữa, lại là sau khi nàng đi bộ một đoạn đường như vậy?

Nàng hơi lắc người, “Ta không lạnh!”

Hai tay đặt trên vai nàng tăng thêm lực đạo, Kỳ An giương mắt nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của ai đó, đôi môi kia đang mím chặt lại, tựa hồ đang tức giận.

Kỳ An trừng mắt nhìn hắn, giữ tay hắn lại, hắn hơi chân động nhưng cũng không cự tuyệt.

Nàng thuận thế kéo tay hắn ra, đặt tay mình vào tay hắn, lắc lắc đầu, sau đó cười nói, “Ngươi xem, ta chảy mồ hôi rồi, không cần thêm quần áo được không?”

Trong giọng nói chứa đựng vẻ làm nũng, thần sắc Hiên Viên Sam thả lỏng, vẫn chăm chú cầm tay nàng trong khi tay kia thì cầm luôn chiếc áo vừa rồi, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng.

Kỳ An nghiêng mặt, mỉm cười.

Lạc Hoài Lễ tay vừa động, lại bị Long Liên giữ chặt,

“Tướng công!” tiếng gọi làm hắn phục hồi tinh thần.

Nhìn thấy động tác của