
, thật phiền phức".
Hắn tự tay cầm lấy quần mặc vào, cột lại đai lưng, mang đôi giày, vẫn là cởi trần, sau đó mới nhìn nàng.
"Được rồi".
Tử Y ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, hai tay còn che mặt không yên tâm.
"Ngươi. . . . . . Không có mặc áo. . . . . ."
Hắn giận tái mặt. “Vậy ngươi tốt nhất tập nhanh thói quen này, một là nhìn
nữa người trên, hai là nhìn nửa người dưới của ta, chính ngươi chọn lấy
một cái".
Nàng kinh hoàng ngập ngừng "Nô tỳ, nô tỳ không dám, như vậy. . . . . . là được".
"Tốt lắm, thu dọn đồ trên đất sạch sẽ".
"Vâng…" Nàng sợ hãi cúi đầu, ngay cả nửa người trên của hắn cũng không có một chút dũng khí liếc mắt nhìn.
Nàng sợ hãi như thế, giống như là hơi một chút không cẩn thận sẽ dọa nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, nhát gan như chuột, làm hắn chỉ cảm thấy
không kiên nhẫn.
Nữ nhân này mặc dù dáng dấp xinh đẹp nhưng không khơi nổi hỏa dục của hắn. Hắn đối với nữ nhân mềm yếu không có hứng thú.
Xem ra, hắn tốt nhất nên nhanh chóng đem nữ nhân này xử lý cho xong, bởi vì hắn cũng không muốn cả ngày lẫn đêm nghe nàng kêu gào, quấy rầy lỗ tai
của hắn.
"Sói gia". Ngoài cửa thủ hạ cung kính kêu to.
Trộm Sói lúc này mới đi ra ngoài phòng "Chuyện gì?"
"Thạch lão đại có chuyện tìm ngươi”.
Lại muốn tìm hắn? Lần trước gọi hắn xuống núi tìm hiểu, bây giờ Thạch Bưu lại muốn làm gì?
Hắn nhìn phía trong phòng, suy tư một hồi, mới nói: "chờ một chút ta sẽ qua".
Đối phương gật đầu, xoay người đi báo lại.
Người bên ngoài đi rồi, hắn trở lại trong phòng, đối với nàng ra lệnh: "Ta đi ra ngoài trong chốc lát, ngươi ở trong phòng, không cho phép bước ra
ngoài phòng một bước, biết không?"
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Vì sao?"
Con ngươi đen trở nên ác liệt, bắn ra luồng ánh sáng sắc lạnh."Đây là mệnh lệnh."
"Vâng, nô tỳ đã biết. . . . . ." Nàng cuối đầu, thấp mặt, sợ hãi không dám nhìn hắn.
"Tốt lắm".
Thấy nàng sợ hãi giống như chim sợ cành cong, nghĩ thầm chắc hẳn nàng không có can đảm đi ra ngoài phòng.
Giao phó xong việc, hắn xoay người đi ra ngoài cửa, mà khi hắn bước ra khỏi
phòng một tí, phía sau một đôi mắt đẹp chậm rãi hiện lên một chút ánh
sáng vô cùng bình tĩnh.
Trộm Sói vốn lo lắng có một nha hoàn giúp hắn làm việc vặt cũng không sai, nhưng hiện tại hắn thay đổi chủ ý, nữ
nhân này không thích hợp ở lâu nơi này, hắn phát hiện ra dung mạo xinh
đẹp của nàng trước kẻ khác, liền nghĩ biện pháp đem nàng đưa đi.
Đi tới chỗ của Thạch Bưu, trước cửa hai gã thủ hạ đang chờ lão đại ra
lệnh, Trộm Sói liền bảo hắn chờ ở trước sảnh bởi vì Thạch Bưu đang ở bên bận rộn "Làm việc".
Trộm Sói ngồi ở ghế đá, trong phòng thỉnh
thoảng truyền đến tiếng nữ nhân rên rỉ thống khổ, hai gã thủ hạ Thạch
Bưu nghe trong lòng ngứa ngái, không ngừng liếm môi, mà sắc mặt Trộm Sói không chút thay đổi, sớm nhìn thấy nhưng không thể trách bọn hắn.
Một lát sau, tiếng rên rỉ của nữ nhân chấm dứt, Thạch Bưu từ trong trong phòng đi ra, còn vừa đi vừa kéo túi quần.
"Hắc, hắc, Sói huynh đệ, ngươi tới rồi".
Trộm Sói lười biếng mở miệng."Lần sau phiền ngươi làm xong chuyện rồi sẽ tìm ta".
"Hắc, hắc, nếu ngươi muốn, ta có thể kêu tiểu thanh đi hầu hạ ngươi, giúp ngươi giảm nhiệt".
"Không cần, tìm ta có chuyện gì?"
Thạch Bưu vẻ mặt hưng phấn nói: "Đương nhiên là có vụ làm ăn lớn để làm".
Trộm Sói trong lòng hiểu rõ, vụ làm ăn lớn trong miệng Thạch Bưu không ngoài chuyện giết người phóng hỏa, cướp tiền, trộm bảo vật.
Thạch Bưu ra lệnh thủ hạ. "Mau nói cho Sói huynh đệ nghe một chút".
"Vâng, lão đại. Sói gia, là như vậy, tiểu nhân nghe được, gần đây từ kinh
thành, có một nhóm xe ngựa sẽ đi qua đường chính của chúng ta….."
Vừa nghe đến hai chữ kinh thành, Trộm Sói không một chút hăng hái, trực tiếp cắt lời đối phương.
"Ta không có hứng thú".
"A? Sói gia, tiểu nhân còn chưa nói hết đâu".
"Ta không cướp lương thực dùng cứu trợ nạn thiên tai".
"Hả? Làm sao ngươi biết?" Thạch Bưu vẻ mặt ngoài ý muốn, không thể tưởng được Trộm Sói biết được rõ ràng hơn so với hắn.
"Ngươi tìm người khác đi". Trộm Sói không nói hai lời, đứng lên muốn đi.
"Đợi chút, Sói huynh đệ, chúng ta không bảo ngươi đánh cướp nha". Thạch Bưu
vội vàng gọi hắn lại, mắng thầm trong bụng, thì ra hắn sớm biết thật sự
là thất sách a.
Hắn ngăn Trộm Sói lại, cười hì hì giải thích cho hắn nghe.
"Ngươi không cần ra tay, chỉ cần giúp chúng ta ngăn trở truy binh của Quan
phủ, chúng ta và những người khác phụ trách đánh cướp, sau khi xong sẽ
không thiếu phần của ngươi".
Nói lời vô nghĩa.
"Không giúp".
Trộm Sói không giúp, Thạch Bưu rất nóng nảy, bởi vì chuyện này Trộm Sói
không hỗ trợ thì không thành. Ở sơn trại, mọi người đều gọi hắn là Trộm
Sói, không người nào biết tên thật của hắn, bởi vì làm thổ phỉ, tên
không quan trọng, quan trọng là hắn có bản lĩnh giỏi, cái đầu thông
minh, hiểu được chỉ huy chiến đấu.
Thạch Bưu tuy là lão đại sơn
trại nhưng hắn cực kỳ nể trọng Trộm Sói, người này hết lần này đến lần
khác đi lại một mình, không chịu ước thúc, không muốn làm lão đại thổ
phỉ, nhưng cũng không chịu bất luận kẻ nào sai sử, tựa như một con