
hắn, bây giờ mới phát hiện chính mình bị hắn ôm vào trong ngực, mới nhanh tay đem tên Đăng Đồ Tử này đẩy ra. ( Hàn Phong: tỷ tỷ ta tưởng là Đồ Đăng Tử)
“Tránh ra!”
“Cẩn thận! Ngươi không sợ cành cây này gãy sao? Cành cây này cũng không chắc chắn đâu à, nếu ngã xuống, cái cổ xinh đẹp cũa tiểu mỹ nhân sẽ gãy a.”
Hắn cười cảnh cáo, ý bảo nàng nhìn xuống.
Thương Nguyệt Phi Tử ló mặt liếc mắt một cái, độ cao này làm cho nàng sợ hãi nhịn không được hít sâu, lại nhìn về phía nam nhân tươi cười đang ôm nàng.
Nàng dám khẳng định, hắn nhất định là cố ý!
Giờ phút này không còn cách nào khác ngoài để yên cho hắn ôm, nàng chỉ có thể ngừng giãy giụa, không cam lòng mặc cho hắn ôm lấy.
“Ngoan.”
Phượng Thiên Ngân vừa lòng vuốt vuốt đầu nàng.
“Làm càn!”
Chụp tay hắn đẩy ra, Thương Nguyệt Phi Tử trợn mắt trừng hắn. Này nam nhân dám coi nàng như tiểu hài tử mà dỗ dành, còn sờ loạn vào nàng, quả thực vô lễ!
Đối với cái nhìn chằm chằm của nàng, Phượng Thiên Ngân đáp lại là một ánh mắt vô tội.
“Tiểu Tử nhi, ngươi thật không ngoan tí nào.”
Nghe đồn Thương Nguyệt quốc đại công chúa tính tình bình tĩnh trầm ổn, tại sao con người trước mắt này lại kém xa lời đồn như thế? ( ây đừng tin giang hồ)
Thương Nguyệt Phi Tử mím môi, không hề để ý đến hắn.
Ai tính tình không tốt?
Nhưng vì sao đối mặt với hắn, nàng lại rất khó khống chế được tâm tình, tính tình trầm ổn mọi ngày đã bay lên chín từng mây.
Khuôn mặt anh tuấn chường ra loại tươi cười ti bỉ như muốn khiêu khích nàng, thậm chí ngay cả lời hắn nói, mọi cử động của hắn, giống như cố ý muốn chọc nàng nổi giận.
Người cao cao tại thượng như nàng, chưa từng chịu bất kỳ ai đối đãi như vậy, người xung quanh nàng đều đối với nàng vô cùng cung kính, thời điểm khi đối mặt với nam nhân này, nàng mới có thể dỡ xuống cái mặt nạ trầm tĩnh bình thường.
Nhưng người nam nhân trước mặt này……
Lại có biện pháp khuấy động lòng nàng, làm nàng không thể khắc chế được cảm xúc!
“Ngươi. Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Sao lại bắt ta? Vì muốn vòng cổ sao?”
Nàng lôi vòng cẩm thạch trên cổ ra, không nghĩ lại cùng hắn phí sức, tiếp tục ở bên người nam nhân này,cảm xúc của nàng giao động kịch liệt, mà nàng vô cùng không thích loại tình huống này!
“Ta cho ngươi biết, ngọc thạch kia không hề có sơ đồ kho báu gì hết, chính là nhân sĩ giang hồ rảnh rỗi không có việc làm nên đồn bậy thôi, cho dù thật sự có bản đồ, cũng sớm bị hoàng tộc Thương Nguyệt lấy hết, căn bản không đến lượt người bên ngoài, cho nên ngươi muốn tìm kiếm kho báu là việc không có khả năng.”
“Ai nói ta muốn kho báu?”
Phượng Thiên Ngân nhíu mày, đôi mắt đào hoa nhìn nàng, tuấn nhan tươi cười càng thêm sáng lạn.
“Ta đối với bản đồ kho báu một chút hứng thú cũng không có.”
Tươi cười của hắn làm cho nàng bất an, một ý nghĩ không tự chủ nảy ra trong đầu.
“Vậy… vậy ngươi muốn cái gì?”
Bắt nàng không phải vì bản đồ, đó là vì cái gì?
“Ngươi muốn tiền chuộc sao? Hay là muốn dùng ta uy hiếp hoàng tộc Thương Nguyệt?”
Thương Nguyệt Phi Tử nhíu lại mi nhìn hắn, lại phát hiện câu hỏi của nàng làm khuôn mặt anh tuấn ý cười càng ngày càng dương cao, càng có vẻ bí hiểm, cũng càng làm cho nàng cảm thấy bất an.
“Sai, tất cả đều sai.”
Phượng Thiên Ngân đối nàng nhẹ lay động ngón tay, cúi đầu tới gần mặt của nàng, đôi mắt phượng thâm trầm nhìn nàng làm cho người ta kinh hãi.
“Ta nghĩ muốn…… Là ngươi.”
Môi, kề sát vào nàng, hơi thở cực nóng theo lời nói mà phà trên mặt nàng.
Thương Nguyệt Phi Tử không dám hé răng, chỉ sợ động môi, môi hai người sẽ chạm vào nhau.
Tuy không đáp lại, nhưng lời nói của hắn thực tại làm cho nàng kinh hãi, quả thực không thể tin.
“Sao vậy, mỹ nhân không có lời nào để nói sao?”
Phượng Thiên Ngân khinh ngạc hỏi, bạc môi lại dịch về phía trước một tý, sẽ cùng môi của nàng gần sát……
“Không!”
Nàng đẩy ngược đầu về phía sau, hắn sớm đoán được nàng sẽ làm thế, tay kia bắt lấy cái ót của nàng đẩy về phía trước, thừa dịp nàng đang kinh ngạc, cánh hồng hé mở cũng là lúc bạc môi nhanh chóng bắt hai cánh môi hồng nộn kia.
Đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập vào trong, lướt qua hàm răng, khiêu tình liếm lợi, tùy ý lần miệng nàng từng tấc một ngọt ngào, lại mê người hút lấy cái lưỡi thơm tho.
“Ngô……”
Thương Nguyệt Phi Tử mắt trợn to trừng hắn, tay nhỏ bé để trong ngực hắn tưởng đẩy ra, nhưng nụ hôn kia lại làm cho nàng toàn thân vô lực.
Mắt đẹp đang mở to, cũng dần dần kép, nàng không tự chủ được nhắm mắt lại, mi dài run rẩy không thôi, cái lưỡi thơm tho hơi hơi động, chạm vào đầu lưỡi của hắn .
( Hàn Phong: ta không edit nữa Song Tuyết ngươi đi mà edit sao lại kêu nam nhi như ta làm công việc này)
Hai người đầu lưỡi vừa chạm, nụ hôn của hắn lập tức chuyển sang kích cuồng, không hề ôn nhu, bừa bãi phiên giảo, hút hương vị ngọt ngào của nàng.
Hai người đầu lưỡi vừa chạm, nụ hôn của hắn lập tức chuyển sang kích cuồng, không hề ôn nhu, bừa bãi phiên giảo, hút hương vị ngọt ngào của nàng.
Như thế, nụ hôn cuồng nhiệt làm nàng không thể thừa nhận, nước bọt hơi hơi chảy ra khóe miệng, gian mũi cũng hừ ra một tiếng kiều mỵ ư