
gười khác vắt óc khen tặng mình, Triển Thiểu Huy hay
dẫn cô đến một góc khuất để cho cô ăn gì đó và nghỉ chân, anh trao
đổi vài câu với mọi người một lát rồi mới quay lại được. Kết quả
sau khi Triển Thiểu Huy vòng vo qua nửa hội trường, khi quay đầu lại
thì không thấy Cố Hạ ngồi ở vị trí cũ nữa, mắt đảo vài vòng thì
nhìn thấy Cố Hạ đang cười cười nói nói với người khác, người kia
không phải ai khác, chính là Quý Phi Dương.
Nếu như trên đời này
người khiến cho mỗi khi nhớ tới Triển Thiểu Huy thấy khó chịu nhất
thì người đó chính là Quý Phi Dương, Triển Thiểu Huy nổi cơn ghen dời
non lấp biển, chào hỏi mọi người xong rồi vội vàng kéo Cố Hạ đi.
Nhìn khuôn mặt âm trầm
của anh, Cố Hạ tỏ ra vô tội, “Mấy người ở đây em không quen thân ai
cả, gặp được Quý sư huynh nên đến chào hỏi, em thành thật như vậy anh
còn lo lắng cái gì nữa?”
“Người khác không tìm
lại đi tìm Quý Phi Dương.” Triển Thiểu Huy tỏ vẻ không vừa lòng,
“Trước kia em từng yêu mến cậu ta, anh đương nhiên thấy không thoải
mái.”
“Đã là chuyện cũ rồi
mà anh còn tính toán chi li như vậy nữa, lúc trước anh cũng từng cổ
vũ em theo đuổi anh ấy. Vả lại, em cũng đâu có truy hỏi quá khứ của
anh.” Cố Hạ nói, cố gắng làm vừa lòng Triển Thiểu Huy, “Em và anh
ấy không hề có chuyện gì cả, cũng rất hiếm khi lui tới với nhau, số
lần gặp mặt anh ấy còn ít hơn cả số lần gặp Vệ Nam. Đây chỉ là xã
giao bình thường của con người, anh cũng không đến mức không cho em nói
chuyện với người đàn ông nào đấy chứ?”
Triển Thiểu Huy thở
một hơi thật dài, anh biết Cố Hạ không có gì với Quý Phi Dương nhưng
nhìn thấy vẫn không thoải mái. Vốn việc này cũng không đáng để so
đo, Cố Hạ thấy hình như anh không tức giận, cười hì hì nói: “Anh ghen
à?”
Hai mắt Triển Thiểu
Huy đảo vào vòng rồi trợn mắt nói dối: “Anh ghen cái gì chứ? Em
nghĩ anh cần phải lo sợ Quý Phi Dương sao?”
Cố Hạ cười thầm trong
lòng, lần nào cũng thế, rõ ràng đang ghen lại còn sống chết không
chịu nhận, cô vươn tay ra sờ sờ mặt anh, còn kéo sang hai bên, “Không ăn
dấm chua mà cái mặt dài ra vậy à?”
Triển Thiểu Huy tức
giận bắt lấy tay cô, phun ra hai chữ “Đang mệt.”
Cố Hạ cười hì hì
tiến vào trong lòng của anh, tay sờ mó lung tung lưng của anh, “Cười
một cái đi mà, nhìn anh thế này xấu lắm, cười lên một cái mới đẹp
trai chứ.”
“Đang trên xe đừng có
phá.” Triển Thiểu Huy cầm tay của cô, môi không kìm được mà nhếch lên,
ôm đầu Cố Hạ vào trong lồng ngực. Hàng ghế phía trước đã hạ tấm
chắn với hàng ghế sau lại nên không bị âm thanh đằng sau phấy nhiễu,
lại càng không dám liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, cố gắng tránh
né hình ảnh trước mắt mình.
Hai người cũng sắp về
đến nhà, đột nhiên Triển Thiểu Huy lại bực bội, nhíu mày giọng điệu
không mấy lương thiện nói: “Em đã từng viết thư cho Quý Phi Dương.”
Cố Hạ không hiểu gì
hỏi: “Thư gì?”
“Chính là bức ghi
bằng giấy viết thư.” Triển Thiểu Huy bắt đầu miêu tả bức thư buổi
tối hôm lần đầu tiên hai người gặp nhau anh đã nhặt được.
“Thì ra là bị anh
nhặt được à? Sau khi lá thư này bị mất em còn lo lắng đến vài
ngày.” Thư tỏ tình bị mất, Cố Hạ chỉ sợ bạn cùng lớp nhặt được,
ngộ nhỡ bị tiết lộ ra thì sẽ bị người khác chê cười, lần ấy mất
vài ngày ăn cơm không vào. Nhưng mà sự việc khi đó căn bản cũng không
nhớ rõ, lúc này nhìn thấy sắc mặt Triển Thiểu Huy tối đi, cô buồn
cười nói: “Những thứ kia đều là trò của thời sinh viên rảnh rỗi, khi
đó không phải đều không hiểu chuyện sao? Nếu khi đó em mà gặp được
một đàn anh đẹp trai như anh thì nhất định sẽ thích anh, Quý sư huynh
chỉ đứng sang bên cạnh mà thôi, đáng tiếc nha, anh lại không học ở
đại học C.”
Sắc mặt Triển Thiểu
Huy hơi dịu lại, nhưng giọng điệu vẫn có chút ghen tị, “Em chưa bao
giờ viết thư cho anh.”
Cố Hạ ngửa mặt lên
nhìn anh, không muốn đôi co với anh nữa, thỏa hiệp: “Nếu không thì em
cũng viết cho anh một lá được không?”
“Không được.” Triển
Thiểu Huy nói như đóng đinh chém sắt, “Ít nhất phải viết hai lá.”
Cố Hạ đồng ý với
anh, nhưng mà khi về nhà sắc mặt Triển Thiểu Huy lại tốt lên cũng
không để ý đến chuyện này, anh chỉ tùy tiện nói đùa mà thôi, qua
vài ngày sau sẽ không còn nhớ đến chuyện này nữa. Lúc trời tối nằm
trên giường đang mơ màng ngủ thì lại nghe thấy Triển Thiểu Huy hỏi:
“Em nói sẽ làm gì đó cho anh mà?”
“Cái gì cơ?” Cố Hạ mơ
mơ màng màng hỏi, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện ngủ.