
“Mấy hôm trước em nói
phải viết cái gì đó.” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy lại trở nên
khẩn trương, “Có phải em quên không viết rồi không?”
Lúc này Cố Hạ mới
nhớ tới chuyện gì, cô đã quên mất rồi, nhưng mà không dám nói như
vậy nếu không thì đừng mong được ngủ, trả lời anh qua loa: “Viết rồi,
để ở công ty, ngày mai em mua một phong bì thật đẹp để vào rồi đưa
cho anh.” Lại trở mình, “Em buồn ngủ lắm, muốn ngủ.”
Triển Thiểu Huy không
phiền cô nữa, cảm thấy mỹ mãn đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Cố Hạ
bắt đầu lấy bút ra viết thư, đã qua mất cái tuổi thiếu nữ nhạy cảm
rồi, mỗi ngày ngủ trên một cái giường cùng Triển Thiểu Huy, giờ lại
còn phải ôm cái nhiệm vụ này, không nghĩ ra phải viết gì cả. Vả
lại, công ty là nơi ồn ào nhiều người, làm gì có tâm trạng mà viết
thư? Cầm bút nửa ngày không nặn ra được một chữ mà buổi tối nhất
định phải giao nộp, rơi vào đường cùng, đành phải lên mạng cầu cứu,
tìm được hai lá thư thoạt nhìn cũng không tệ lắm, copy đông rồi lại
copy tây, Cố Hạ túm tóc đến nỗi mất đến vài mảng, cuối cùng hoa hoa
lệ lệ viết xong hai lá thư.
Sau khi trang trí bằng
một phong thư rất đẹp, đến tối đưa cho Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu
Huy xem xong thì khuôn mặt đẹp trai không có biểu hiện gì đặc biệt,
mở lá thư ra quét vài vòng, quăng đến ánh mắt thỏa mãn, “Cũng tạm
thông qua.”
Giọng điệu sao mà
giống một ông chủ đang duyệt văn kiện, Cố Hạ bận rộn nửa ngày mà
anh chỉ nhìn lướt vài lần, nhưng mà Cố Hạ cũng không muốn anh đọc
quá cẩn thận, cười nịnh nọt, “Anh phải giữ kĩ nó nha, em đã viết
từng chữ từng chữ một đấy.”
“Ừ” Triển Thiểu Huy
khẽ gật đầu, biểu lộ trên gương mặt không thay đổi là mấy, nhưng mà
nhìn kĩ lại thì ánh mắt nhộn nhạo niềm vui, anh đưa hai mắt nhìn
lại, nói một câu: “Sao phong cáh của hai lá thư lại khác nhau lớn
vậy?”
Cố Hạ căng thẳng,
cười che giấu: “Em muốn dùng phong cách khác nhau mà.”
Nói xong thì kéo anh
tay, Triển Thiểu Huy thoạt nhìn rất vui vẻ, đặt bức thư vào trong ngăn
kéo, sau đó ôm Cố Hạ vào lòng, dịu dàng hôn xuống.
Tuy Triển Thiểu Huy ra
vẻ không để ý lắm nhưng dầu gì đây cũng là lần đầu tiên nhận được
thư, lại còn mà người mình yêu viết, lúc một mình ở trong văn phòng
đóng chặt cửa lại lật đi lật lại vài lần, xem từng nét chữ ngọt
ngào, lòng như nở hoa, nhưng mà xem kĩ lại thì cảm thấy có điều gì
đó, ví dụ như câu “Chúng ta cùng nhau ngắm biển rộng…”, Triển Thiểu
Huy nhíu mày, anh và Cố Hạ đi song song bên nhau bên bờ hồ, bờ sông
nhỏ, tính đến hiện tại thì hai người chưa đi bên nhau bên bờ biển bao
giờ, kế hoạch nghỉ phép đi chơi biển đến tháng sau mới tiến hành,
cẩn thận xem lại nhiều lần lại càng cảm thấy không ổn, hoàn toàn
không giống phong cách của Cố Hạ.
Đến tối khi Cố Hạ
về, Triển Thiểu Huy phụng phịu đưa hai lá thư ra, “Cái này thật sự
là do em viết?”
“Đương nhiên.” Cố Hạ
tỏ ra thành khẩn, không phải là do tự tay cô viết đó sao? Cô đã cầm
bút viết xuống từng chữ từng chữ một, gõ bàn phím mất nhiều thời
gian, viết bằng tay tốn ít thời gian hơn, chữ viết cũng khó đọc hơn.
Triển Thiểu Huy lạnh
lùng hỏi thêm lần nữa, “Thật sự tự mình viết?”
Giọng điệu kia chính
là đang chất vấn, ánh mắt của anh đã nói rõ hết thảy, thấy thế
toàn thân Cố Hạ run lên, thầm nghĩ mấy bức thư tình trên mạng thật
là không đáng tin, cô còn chưa đủ công lực để gạt được một gian thương
như Triển Thiểu Huy, thấy anh nổi giận, Cố Hạ chủ động thẳng thắn
khi thật, giọng nói rất nhỏ, “Thật sự là em viết, nhưng mà nội dung
thì tham khảo ở nơi khác.”
“Tham khảo?” Mặt Triển
Thiểu Huy đen đi một nửa, “Nói như vậy mà được à?”
Cố Hạ cúi đầu xuống.
Đó là hành động tương
đương với thú nhận, nửa mặt khác của Triển Thiểu Huy cũng đen nốt,
“Biết ngay em chỉ làm qua loa với anh!”
Mặt Triển Thiểu Huy
tối này đen còn hơn cả Bao Công, Cố Hạ giải thích nửa ngày cũng
không thấy sắc mặt anh thay đổi chút nào, vẫn giữ dáng vẻ lạnh như
băng. Cố Hạ biết anh thật sự giận, về sau chui vào trong lòng anh, ôm
lấy eo của anh nũng nịu gọi “Ông xã…”, tư thế giống như đang làm
nũng, toàn thân cứng ngắc của Triển Thiểu Huy mới có chuyển biến “Em
làm sai nên phải đền bù tổn thất cho anh.”
Cố Hạ biết Triển đại
thiếu gia chưa từng nhận thư, cũng có thể hiểu được anh rất để ý
đến chuyện này, đong đưa cánh tay của anh, “Em viết lại bức khác cho
anh nha, tự mình viết, viết lại cho anh hai phon