
hế nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ giáo huấn
kẻ khác, cô đơn giản như một tờ giấy trắng không nhiễm bụi trần.
Trong đời của cô chỉ có hai người bạn thân có thể tâm tình thổ lộ, một trong đó là Mộc Du Du, mà người kia…
Mộc Du Du là nguyên nhân đầu tiên đưa cô đến nhóm tỷ muội khuê mật, không
ngờ đến năm 3 đại học, Bạch Dĩ Mạt đánh bạn trai của cô ấy, rồi sau đó
hai người lại biến thành bạn tốt không có gì giấu nhau.
“Hướng Nhu về rồi.” Bạch Dĩ Mạt xoa xoa huyệt thái dương, có chút đau đầu.
“Hướng…Nhu.” Bên kia im lặng, rồi đột nhiên cất cao giọng: “A! Chính là cái gã trúc mã của mày ấy hả?”
“Nói nhỏ chút.” Bạch Dĩ Mạt ngăn lại: “Lúc nãy vừa bị bắt đi mời nhà hắn ăn cơm, kết quả đi nhầm đường không về kịp.”
“A! Hai người… đã xảy ra chuyện gì? Mau thành thật khai báo đi.” Âm thanh
của Mộc Du Du bỗng nhiên được phóng đại lên gấp mấy lần, trong lời nói
tràn ngập tò mò.
Bạch Dĩ Mạt đưa điện thoại ra xa, không để lỗ tai bị sư tử rống phá hỏng, cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn thành phố
chìm trong sắc hồng, lại đưa điện thoại đến bên tai, nói: “Có thể có
chuyện gì cơ chứ! Chỉ là đầu hơi đau một chút.”
“Không thể nào! Mày bị hắn ta làm đến nỗi đau đầu luôn à!”
Trên đầu Bạch Dĩ Mạt đầy vạch đen, cảm giác đau càng lớn dần, nhau đầu kia
nói chuyện không lọc qua đại não chút gì sao? Cái gì mà bị hắn làm chứ,
có biết ý nghĩa trong đó ghê gớm như thế nào không hả?
“Hôm nay tao bị lạnh, bây giờ thì ốm rồi.” Vẫn còn chút kiên nhẫn giải thích.
“À! Được rồi! Mày uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm đi!” Mộc Du Du ở bên kia nói xong, bên này Bạch Dĩ Mạt liền cười cười, từ khi nào đã không còn hét
ầm lên thế?
“Ừ, mày cũng đi ngủ sớm đi, nếu không học trò của tao mà trông thấy một cô giáo gấu trúc sẽ cười nhạo mày chết đấy.”
“Tao là giáo viên nhưng lại để mày è đầu cưỡi cổ tao, nên tao quyết định bây giờ sẽ ngay lập tức gác điện thoại đi học một khóa bổ túc môn ‘độc mồm
độc miệng’, bái bai.”
“Bai…”
Cúp điện thoại, Bạch Dĩ Mạt tiện tay
mở tin nhắn ra, ở đấy vẫn còn một tin chưa đọc, dãy số đấy đến bây giờ
vẫn không đổi,mở lên, bên trong chỉ có một câu: Đại Bạch Thỏ, nghỉ sớm
chút đi, đừng để cảm lạnh vì tớ, tớ sẽ không sống nổi mất! Nhớ uống
thuốc đấy…
Bạch Dĩ Mạt cười cười, nhấn nút trở về, ném điện thoại lên trên giường, nghe thấy động tĩnh dưới lầu, cô liền mở cửa phòng ngủ
bước xuống phòng khách.
“Lại bị ông ấy quấn lấy rồi!” Bạch Dĩ Mạt đi
đến trước mặt Bạch Thụy, đón lấy món đồ ngọt trong tay ông, ngồi trên
salon bắt đầu ăn.
“Còn phải nói, nếu không thì…” Bạch Thủy giả bộ nhíu mày, làm ra vẻ đau khổ.
Bạch Dĩ Mạt không ngẩng đầu, chuyên tâm đối phó với món bánh hạnh nhân1 trên tay: “Giả vờ ít thôi, so về độ nói nhiều, còn ai cùng cấp bậc với bố
chứ!”
(1: nguyên văn là 双皮奶-song da nãi, món ăn làm từ sữa)
“Thôi, đừng nói bố nữa, hôm nay con với Hướng Nhu làm sao thế, lại chạy biến
đi đằng nào, con không biết lúc ông Hướng nghe nói các con không tới
được, miệng đã nhanh ném ra sau đầu. Bố nói trước, bố không hề thích tên tiểu tử thối kia, không chút chững chạc, chơi bời vớ vẩn, lại trăng hoa thành thói, mấy năm nay người ở nước ngoài không ít tin đồn thế này,con xem hôm nay ở sân bay bị kẻ trước người sau ôm lấy, rất không khuôn
phép, bố không đồng ý!”
Bạch Dĩ Mạt vừa nghe, miễn cưỡng trả lời:
“Lão Bạch, bố có tư cách gì nói con nhà người ta, bố với hắn ta cũng
cùng một giuộc cả, sao chứ, hâm mô tên phóng đãng kia làm việc suôn sẻ
hả, thế bố cũng đi tìm một người đi, con thật sự không có ý kiến gì, đặc biệt ủng hộ! Giơ hai tay hai chân ủng hộ!”
“Con không phải thích thằng nhãi kia rồi đấy chứ! Sao lại nói đỡ giùm nó.”
“Con nói đỡ hồi nào chứ, bố yên tâm, nếu muốn ở bên nhau thì đã làm từ sớm
rồi, việc gì phải dùng dằng đến tận bây giờ, hắn ta xem con là em gái,
con cũng coi hắn là anh trai thôi, yên tâm đi!” Làm sao hắn có thể thích mình cơ chứ, trong lòng hắn có thể chứa một người sao!
“Bố cảm thấy
không ổn, vẫn là Quân Phàm tốt hơn, không biết con muốn gì nữa, một
người tốt đẹp như thế lại không cần, con định độc thân cả đời đấy à! Con làm ta tức chết đi được!”
Bạch Dĩ Mạt cắn môi, “Con chỉ sợ bố tức mà không chết thôi, con nói lại lần nữa, con với Giản Quân Phàm chỉ là bạn bè, con buồn ngủ rồi bố để con về phòng đi…”
Bạch Thụy âm thầm thở
dài, đứng lên: “Được, bố không nói nữa, mỗi lần nói đến chuyện này con
lại nóng nảy, bố không thể động vào còn trốn đi chẳng được…”
Nói xong liền đi lên lầu, trong tích tắc cửa đóng lại, Bạch Dĩ Mạt dụi dụi mắt,
trong mắt ánh lên nỗi mệt mỏi, đi vào phòng bếp, lấy ly nước xuống, tìm
thuốc đau đầu… Nghỉ ngơi một tuần lễ, cuối cùng Bạch Dĩ Mạt cũng bị ông chủ đoạt mệnh
truy hồn call về sở, gần đây ngoại trừ lúc ăn cơm trò chuyện ở nhà ông
Hướng thì mới thấy mặt Hướng nhu, còn lại hai người thật không có liên
lạc gì, trước mặt trưởng bối kẻ xướng người họa với nhau mặc dù cái hình ảnh đấy nó khập khiễng đến thế nào.
Với Bạch Dĩ Mạt mà nói, cô với
Hướng Nhu sớm đã không có khả năng trong sáng đơn giản như trước, cho dù ở ngoài giả vờ