Polly po-cket
Trọn Đời Không Buông Tay

Trọn Đời Không Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321871

Bình chọn: 7.5.00/10/187 lượt.

ên Trăn vội vàng từ giường đứng dậy, muốn xuống giường đi tìm Tiểu Bạch.

Cô mặc một cái áo ba lỗ màu đen, phía dưới là cái quần đùi cùng chất

liệu rộng thùng thình. Đai áo màu đen làm nổi bật lên bờ vai cùng xương

quai xanh khéo léo, một mảnh trắng hồng, non mềm giống như có thể nổi

trên mặt nước. Một bộ đồ ngủ thoải mái bình thường mặc ở trên người cô,

cư nhiên có thể hấp dẫn đến không nói lên lời như thế.

Con ngươi Tưởng Chính Nam ngày một thâm trầm, từ phía sau ôm lấy cổ

cô—– Hứa Liên Trăn hoảng hốt, giãy dụa nói: “Buông tay —- không muốn —

anh dừng tay — Tưởng tiên sinh — anh dừng tay — tôi — tôi có lời muốn

nói với anh?”

Môi hắn dừng ở bên tai cô, hơi thở nóng bỏng, mùi rượu thoang thoảng. Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy không thể khắc chế được run rẩy toàn thân,

ngay cả thanh âm phát ra cũng run rẩy không thôi. Cô cắn răng, bằng một

hơi nơm nớp lo sợ nói: “Tưởng tiên sinh — trong hiệp nghị lúc đầu của

tôi với anh cũng không nói tôi phải lên giường với anh. Hơn nữa —- hơn

nữa tôi nghĩ với điều kiện của anh, khẳng định cũng không thiếu đàn bà

—”

Tưởng Chính Nam cúi đầu mà cười, Liên Trăn chỉ cảm thấy bả vai truyền đến từng đợt run rẩy, cực kỳ mẫn cảm — bốn phía đều là hương vị của

hắn, hơi thở nam tính nồng đậm, còn kèm theo mùi rượu say lòng người— cô không khỏi run run một chút. Thân thể hắn cực kỳ nóng ấm, thanh âm mơ

hồ không rõ, lại cố tình mờ ám: “Cũng làm vài lần —”

Hắn một tay ôm cô, một tay mò đến trước ngực cô, cánh môi lại vẫn như trước ở bên tai khiêu khích. Nơi nào trên cơ thể cô hắn chạm đến đều

bùng lên một ngọn lửa. Thanh âm của hắn khản đặc: “Chậm —-”

“Không — khuông muốn—-” cô cố ý muốn đẩy hắn ra. Hắn cười nhẹ đè cô

xuống dưới, một tay cố đaịnh hay tay của cô ở trên đầu, một tay kia dần

dần đi xuống —-

Cô đành phải cuộn người lại, tránh né đụng chạm của hắn. Chính là vô

luận cô có trốn thế nào, luôn trốn không thoát —- thủ đoạn của hắn đủ

loại, cô bắt đầu thở dốc, mềm oặt cả người, giống như hóa thành đầm nước mùa thu, mặc hắn bừa bãi làm càn—–

Ngày hôm sau, Tưởng Chính Nam ở văn phòng điên cuồng hắt xì, ký sai

mấy tập tài liệu, cuối cùng ngay cả hội nghị đều hủy bỏ. Bác sĩ gia đình tới, hỏi: “Có phải tiếp xúc đến một số thứ mẫn cảm không, ví dụ như

lông chó gì đó. Trước mắt tôi sẽ kê cho cậu ít thuốc trị dị ứng, trước

dùng xịt vào mũi xem thế nào. Hẳn là một hai ngày sẽ tốt thôi.”

Lúc gần đi mỉm cười, nói một câu: “Phải tránh cố gắng đừng tiếp xúc

với nguyên nhân làm mình dị ứng. Nếu nghiêm trọng, có thể tạo thành bệnh viêm mũi, thậm chí là khó thở đó.”

Trong đầu Tưởng Chính Nam hiện lên cũng chỉ một câu: “Làm người thực

sự không nên quá tốt bụng.” Sớm biết như vậy lúc trước cũng không cho cô nuôi chó.

Không biết làm sao, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt tươi mát thanh

nhã của Hứa Liên Trăn. Lúc này hắn đột nhiên lại cảm thấy thật phiền

toái khó chịu, bản thân mình chưa bao giờ ép buộc đàn bà. Dù sao đàn bà

với hắn mà nói, cũng chỉ để giải quyết. Nhưng vì sao lại biến thành thế

này? Cô gái này rốt cuộc có mị lưc gì, cư nhiên có thể làm cho hắn kìm

lòng không đậu. Hắn đã thực sự rất muốn tránh không tiếp xúc với cô,

chính là hôm qua uống hơi quá chén, trong lúc nửa tỉnh nửa say ý niệm

duy nhất chính là đi đến chỗ của cô.

Chuyện tình như thế hắn lại làm lần thứ hai!

Hắn điên rồi hay sao?

Sắc mặt cực kỳ âm lãnh của Tưởng Chính Nam dựng lên, tiến vào phòng tắm rửa mặt.

Ngoài cửa sổ ánh sáng tràn đầy màu sắc, mặt trời buổi chiều dần dần

ngả bóng trên mặt biển, cuối cùng là màu đen trải dài như sân khấu buông rèm, đem hết thảy đều bao phủ ở trong đó —”

Hứa Liên Trăn suy sụp mà ngồi ở trên ghế, hai tay vô lực ôm mặt.

Rốt cuộc thì đến khi nào cô mới có thể đi ra ngoài? Hoàn cảnh như vậy cô còn phải chịu đựng bao lâu nữa?

Lại qua hồi lâu, cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, ngày mai là ngày 30, là ngày sinh nhật của cha.

Hứa Liên Trăn bất ngờ đứng lên, bước đi vài bước lại đứng chựng lại.

Cô cắn môi do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là quyết định đi xuống lầu gọi

điện thoại cho Hạ Quân.

Hạ Quân gõ cửa, vào văn phòng của Tưởng Chính Nam. Tưởng Chính Nam

ngẩng đầu nói: “Chuyện gì?” Hạ Quân lúc này mới nói: “Hứa tiểu thư nói

muốn đi gặp cha cô ấy.”

Ánh mắt Tưởng Chính Nam dừng ở trên những con số trong tài liệu, sau

một lát, mới lạnh nhạt nói: “Cậu đi sắp xếp một chút.” Hạ Quân có chút

lo lắng nói: “Chính là —-” với tính tình của Hứa tiểu thư, Hạ Quân nhiều ít cũng hiểu một chút, nên lo lắng có chuyện xảy ra.

Tưởng Chính Nam biết anh muốn nói cái gì, nhưng vẫn là nói: “Đi đi thôi.” Chuyện mà Hạ Quân lo lắng, hắn đương nhiên biết.

Đối với cô hắn đã làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ cô là còn thực sự nhẫn nhịn, chính là bởi vì điểm yếu trí mạng của cô còn nằm trong tay

hắn. Đó là cha của cô. Mặc kệ cô có nguyện ý cùng hắn hay không, hắn tàn nhẫn mà hưởng thụ hết thảy những gì cô có khả năng cho hắn, chính là

thân thể!

Hắn bỗng nhiên hiểu ra, dù sao hắn đã muốn hưởng thụ qua cô, nếu cảm

thấy hợp khẩu vị, liền hưởng thụ nhiều hơn đi. Tại sao