
nói lên lời. Ngẫu cô nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, dưới ánh đèn neon, ánh
sáng lặng yên không một tiếng động dừng ở trên người hắn, đem tất cả chi tiết trên người hắn biến thành một vầng sáng nho nhỏ, giống như là bong bóng xà phòng, chỉ cần nhẹ nhàng chạm một cái sẽ biến mất không còn
tung tích.
Về tới phòng, lại quấn quít lấy cô không thôi: “Hôm nay là sinh nhật anh, quà của anh đâu?”
Hứa Liên Trăn nghẹn họng trân trối mà nhìn hắn, một hồi lâu mới ngượng ngùng nói: “Không có. . . . . .”
Tuy rằng Tưởng Chính Tuyền đã đưa ra cho cô rất nhiều chủ ý, như là
bít tết tình yêu, bữa tối dưới ánh nến nhưng thật sự không thích hợp với hoàn cảnh giữa cô và hắn. Cô cũng chỉ là nghe một chút rồi thôi. Mặt
khác nào là cà- vạt, cài áo, quần áo, cái gì hắn cũng nhiều. . . . . .
Hơn nữa mấy ngày hôm trước hai người vẫn còn giận nhau. . . . . . Căn
bản cô không ngờ tới hắn sẽ hướng cô đòi quà.
Tưởng Chính Nam vô cùng bất mãn: “Không có quà. . . . . .” Sắc mặt
Tưởng Chính Nam biến hóa không khác gì một đứa trẻ, Hứa Liên Trăn đành
phải thẽ thọt: “Hay là để về nhà bù cho anh. . . . . .”
Giọng cô mềm nhẹ kéo dài, trong hơi thở dường như có mùi thơm ngát
sâu kín. Lúc này Tưởng Chính Nam mới vừa lòng gật đầu, ghé sát vào bên
tai cô: “Ý này cũng không tồi!”
Buổi tối ngày hôm sau, Tưởng Chính Nam cùng đáng bạn thân chí cốt tổ chức ăn cơm ở trang viên của Niếp gia.
Tưởng Chính Nam ngồi ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho
cô. Lấy một ít tôm đặt vào bên trong đĩa của cô, nửa ngày cũng không
thấy Hứa Liên Trăn động đũa.
Tưởng Chính Nam liền kéo cái đĩa kia qua, nhẩn nha cầm một con tôm
lên bóc vỏ. Ngón tay hắn thon dài, động tác lưu loát, nhẹ nhàng bóc,
thịt con tôm đo đỏ đã hiện ra. Cũng chỉ một lát, đã đem tôm trong đĩa
bóc sạch sẽ, từng con một đặt lên đĩa.
Tưởng Chính Nam đem cái đĩa nhẹ nhàng mà đẩy tới trước mặt Hứa Liên Trăn, thấp giọng nói: “Ăn đi.”
Thịt tôm hồng hào phấn nộn, được chiếc đĩa mạ vàng cao quý tôn thêm vẻ đẹp, đẹp tựa như ngọc.
Tất nhiên Hứa Liên Trăn cũng nhận ra ánh mắt kỳ quái của mọi người,
đặc biệt là vẻ hâm mộ của mấy cô gái ngồi kia, không khỏi cảm thấy có
vài tia xấu hổ ngượng ngùng. Thế nhưng Tưởng Chính Nam ở bên cạnh cô vẫn vô thức hồn nhiên, lại gắp thịt mặt cá cho cô.
Trên bàn Sở Tùy Phong, Niếp Trọng Chi, Lộ Chu Dịch không khỏi liếc
mắt nhìn nhau một cái, kinh ngạc trong mắt mới dần dần hạ xuống.
Bởi vì mấy người đang ngồi đây, có ai không biết, từ nhỏ đến lớn
những khi Tưởng Chính Nam đi ăn với bọn họ, thịt mặt cá là thứ độc quyền của hắn.
Cơm tối xong, đám người Tưởng Chính Nam lại chơi bài. Hứa Liên Trăn
không chơi, chỉ xem trong chốc lát liền nói mệt, cáo từ trở về phòng
trước. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, liền nhớ tới áo khoác còn khoát ở trên ghế của Tưởng Chính Nam, liền chuẩn bị quay trở lại lấy.
Niếp Trọng Chi nhìn thấy cánh cửa mở ra lại nhẹ nhàng khép lại, nhấp
một ngụm rượu, làm như lơ đãng nói: “Tưởng, chẳng lẽ cậu chuẩn bị thực
sự muốn kết hôn sao?”
Tưởng Chính Nam chỉ mỉm cười cầm ly rượu khẽ lắc, nghe vậy, cười cười không khỏi ngẩn ra, không khỏi có vài phần khó chịu vì bị nhìn thấu tim đen, hơn nữa cũng không muốn để cho đám người dở hơi này chê cười mình. Cho nên nhíu mày cười: “Kết hôn? Cùng ai? Chọn người nào?”
Niếp Trọng Chi tà tà liếc hắn một cái, khóe miệng hơi cong: “Ai? Lòng cậu thừa biết. Bên cạnh cậu cho tới bây giờ chưa từng có người bạn gái
cố định nào lâu như vậy. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cậu, xem ra cũng
không có chán ghét gì.”
Nhất thời Sở Tùy Phong thấy Tưởng Chính Nam không nói gì, không khỏi
cả kinh: “Thế nào, Tưởng đại thiếu gia của chúng chuẩn bị hoàn lương
sao? Chuẩn bị giống với Chúc Bình An, vứt bỏ anh em chúng ta sao?”
Nhắc tới Chúc Bình An, Lộ Chu Dịch một bụng lớn tức giận: “Tên tiểu
tử Chúc Bình An này, nghe nói gần đây lại đi hưởng tuần trăng mật lần
thứ hai. . . . . . Thực sự không thể cứu được cậu ta nữa rồi!” Nói xong, liền đem tầm mắt chuyển qua Tưởng Chính Nam, “Tưởng Chính Nam, cậu sẽ
không thực sự trở thành Chúc Bình An thứ hai chứ?”
Tưởng Chính Nam không biết bản thân đang bị đám Niếp Trọng Chi kích
tướng làm cho nổi nóng, vẫn còn kinh hãi tại sao ý nghĩ của mình lại có
thể lộ ra ngoài như thế, cư nhiên làm cho bọn họ dễ dàng đoán được.
Hắn từ từ lắc lắc ly rượu trong tay: “Cùng cô ấy? Các cậu đang nói giỡn à.”
Sở Tùy Phong quét mắt liếc hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu: “Thực
không có? Vậy ngày hôm nay anh em mở tiệc chúc mừng cho cậu, cậu mang cô ấy đến làm gì chứ? Chẳng lẽ cậu sợ Trọng Chi chưa sắp xếp em út cho cậu sao?”
Tưởng Chính Nam lười biếng cười, cố gắng làm cho ngữ khí của mình nhẹ nhàng bâng quơ: “Dùng quen mà thôi. Các anh em, đàn bà thôi mà, có hay
không đều giống nhau!”
Nghe hắn nói như vậy, mọi người liền không nói thêm gì nữa. Niếp
Trọng Chi cũng chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đánh quân bài trong tay mình.
Thì ra là dùng thành quen mà thôi.
Tất cả trong khoảng thời gian trước tới nay, nguyên nhân của tất cả
những khác lạ hắn đối với cô chỉ c