
n phó
tôi đi tìm nhà ở, nếu Hứa tiểu thư rảnh mà nói thì hãy sửa
sang lại đồ dùng trong biệt thự một chút, lúc nào cũng có
thể chuyển qua. Cuối cùng, Tưởng tiên sinh muốn tôi chuyển lời với cô, hiệp nghị giữa cô và ngài ấy đã chấm dứt rồi.”
Đầu ngón tay cô không thể khống chế được khẽ run rẩy . . . . . . Sau một lúc lâu, Hứa Liên Trăn mới phản
ứng lại nói: “Được, tôi đã biết.”
Rốt cục thì tại đây một khắc này cô đã
biết, hắn nói “Cứ như vậy đi”, chính là đã chấm dứt tất cả với cô. Từng tâm tâm niệm niệm muốn rời đi, nhưng tới giờ phút này, ngay cả khóe miệng cô cũng không có khí lực mà khẽ động. Lòng như bị sóng triều tràn qua còn lại chỉ là một mảnh hoang vắng. Cõi
lòng như một khoảng không, coi như đời này không bao giờ có thể lấp đầy được nữa.
Như thế này không phải tốt lắm sao?
Đều đạt được những gì mình muốn. Từ nay về sau không còn gì
vướng bận, sống chết một mình.
Chính là, vì cái gì lòng cô lại khó chịu đau đớn đến thế? Chưa bao giờ đau đớn đến vậy, như là bị khoét
mất một mảng, làm thế nào cũng không chữa lành được.
Hứa Liên Trăn ôm ngực, nhưng lại không có chút sức lực nào để đứng lên.
Kỳ thật cô không có cái gì cần phải thu thập cả, tất cả những thứ ở đây đều không phải của cô. Cuối
cùng Hứa Liên Trăn cũng chỉ mang theo vài bộ quần áo có thể thay đổi, cầm lấy cái túi lớn đã làm bạn với mình từ năm đó ra
đi.
Đáp taxi xong, cô quay đầu lại nhìn
thoáng qua tòa nhà phía sau, sau đó quay đầu lại. Có lẽ duyên phận giữa cô và nơi này đã hết.
Chuyện sau đó hết thảy đều rất thuận
lợi, cô chủ động liên hệ với Tưởng phu nhân. Tưởng phu nhân không
nói hai lời, cũng dựa theo ước định chuyển cha cô tới bệnh viện
thích hợp. Nhớ rõ lần đó cuối cùng Tưởng phu nhân chỉ nói một câu:
“Hứa tiểu thư, rất nhiều chuyện không cần tôi nhiều lời, cô cũng hiểu
được lòng người, đúng không?”
Kỳ thật Hứa Liên Trăn không biết bản
thân mình rốt cuộc có hiểu được người khác hay không, nhưng cô lại
hiểu được ý tứ sâu xa trong lòi nói của Tưởng phu nhân, từ nay về
sau, không bao giờ … được phép có mối liên hệ gì với người nhà
họ Tưởng nữa, cũng không được xuất hiện trước mặt bất kỳ
người nào nhà họ Tưởng nữa.
Cô nghĩ, cô sẽ làm được.
Hứa Liên Trăn một mực ở bệnh viện chăm
sóc cha mình. Ước chừng đây cũng là chuyện hạnh phúc nhất
lúc này của cô, có thể ở bên cạnh cha, có thể cùng ông đi nốt
quãng đường cuối cùng của cuộc đời, đây đã là ân huệ lớn
nhất mà ông trời dành cho cô rồi
Tất cả những chuyện khác, đều không liên quan đến cô!
Hơn nửa tháng sau, Hạ Quân gọi điện
thoại cho cô, khi đó Hứa Liên Trăn đang chăm sóc cha mình, anh hẹn
cô ra gặp. Cô nhìn dãy số, liền xoay người đi ra ngoài phòng bệnh,
thật sự không có chú ý tới tia kinh ngạc trong đáy mắt của cha mình Hứa Mưu Khôn.
Hạ Quân nói rõ ý định khi đến đây,
nói có gì đó cần giao cho cô. Hứa Liên Trăn vốn định cự tuyệt, nhưng
nghĩ tới chiếc vòng cổ, ngày đó đần độn quên để lại, đồ vật quý giá như vậy cô cần phải trả lại cho người ta, vì thế
liền đồng ý, hẹn gặp nhau ở tiệm cafe gần bệnh viện.
Hứa Liên Trăn chuẩn bị chu đáo cho cha mình xong còn ngồi nói chuyện trong chốc lát, sau mới nói: “Ba,
con có chuyện phải đi ra ngoài một chút. Trước mắt ba cứ ngủ đi một lát, con đi công việc xong tiện đường sẽ mua đồ ăn, nấu xong con sẽ mang lại đây cho ba.” Hứa Mưu Khôn nhìn cô mỉm cười: “Đi đi thôi,
đi đi thôi. Ba khỏe lắm, không cần lo lắng cho ba.”
Hạ Quân là người rất có khái niệm về thời gian, đúng giờ không sai một phút xuất hiện trước mặt cô:
“Hứa tiểu thư, xin chào.”
Hai người gọi một ly cà phê. Vẫn là Hứa
Liên Trăn chủ động mở lời: “Hạ tiên sinh, có chuyện gì anh cứ việc
nói thẳng đi. Còn có, giúp tôi cầm mấy thứ này mang về.”
Cô đem vòng cổ cùng di động đặt trước
mặt Hạ Quân. Hạ Quân hướng cô nhìn liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là không có nói gì. Anh mở cặp công văn bên
người lấy ra giấy tờ liên quan.
Hạ Quân đem tư liệu đưa tới trước mặt
cô: “Hứa tiểu thư, đây là Tưởng tiên sinh phân phó tôi giao cho cô,
đây là các loại giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, còn có đây là chi phiếu.” Hứa Liên Trăn liếc mắt một cái nhìn tấm chi phiếu đặt
trên sấp giấy tờ, mặc dù chỉ liếc mắt một cái, nhưng đã đủ biết
đó là một dãy con số lớn.
Hứa Liên Trăn không có ra vẻ thanh cao
mà cự tuyệt hay là xé bỏ nó. Hiện giờ cô đã sớm biết cái gì là thế sự gian nan, nửa bước khó đi. Thế giới này, tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền quả thật trăm triệu không thể.
Cô cũng không có nói nhảm nhiều, cầm
giấy tờ cất vào trong túi xách của mình rồi nói: “Hạ tiên
sinh, nếu không cò