XtGem Forum catalog
Trọn Đời Trọn Kiếp

Trọn Đời Trọn Kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322124

Bình chọn: 7.5.00/10/212 lượt.

biết lão tổ tông có cưới mấy mỹ nữ Đông Nam Á xinh đẹp hay không.

Bà lão càng nghe càng thấy thú vị, hỏi rất nhiều vấn đề.

Cô cuối cùng cũng không biết chính mình nói bao nhiêu.

Chỉ có thể nói một ít, không thể nói hết toàn bộ được.

Ví dụ như Uyển Đinh là vùng đất kết nối với nội địa Trung Quốc, là đường thông chính của Miến Điện, Trung Quốc và Ấn Độ. Nơi đó không phải nổi tiếng nhất về thị trường phân phối mà là chợ đen ngầm lớn nhất của Đông Nam Á.

Buôn bán chủ yếu là súng ống, ngọc quý, gỗ lim, động vật hoang dã cùng với độc phẩm.

Tất cả mọi người đều nghĩ Nam gia là gia tộc không thể động đến ở biên giới phía Nam này. Nhưng chỉ khi đặt chân đến đây mới biết, Nam gia không chỉ bao trùm nơi đây mà còn có Miến Điện cùng Lào, thậm chí là Ấn Độ.

Trên danh nghĩa, bọn họ cũng là người làm ăn. Chẳng qua với đặc tính chính trị mạnh hơn.

Lấy ví dụ, gỗ lim, gỗ Hoàng hoa lê Hải Nam, gỗ tử đàn Đông Nam Á, trong quá trình lưu thông đều phải qua tay Nam gia. Mà Hoàng hoa lê Hải Nam lâu nay đã không còn nghe nhắc đến, gần như mất dấu vết, gia sản còn lưu lại hiện nay số lượng chưa đến một vạn cái.

Mà hiện giờ những cây gỗ Hoàng hoa lê đang ở thời kỳ sinh trưởng, còn phải đợi mấy trăm năm nữa mới có thể sử dụng được.

Mấy trăm năm? Ai có thể chờ đợi mấy trăm năm?

Nhưng vẫn còn hơn việc bị mười mấy quốc gia liên thủ chui vào huyết mạch kinh tế này, đây mới là “hàng hóa vô giá” chân chính.

Những người có gan sưu tầm thứ này, phần lớn là muốn bỏ thêm vào bộ sưu tập cá nhân của chính mình. Vì số lượng hạn chế, không phải có tiền là được, mà phải nói đến thân phận. Cho nên, cùng Nam gia bàn việc làm ăn, chi bằng nói họ đang làm chính trị.

Mặc dù vậy, cô cũng từng có thời gian sống đầu đường xó chợ.

Khi một gia tộc rung chuyển, những vẻ vang dang tiếng đều vô dụng. Muốn được bình an thật sự, cần xuất hiện một nhân tài hùng mạnh, đứng đầu gia tộc, thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn thống trị.

Nam Hoài làm được. Nếu không, cô vĩnh viễn phải rời khỏi Uyển Đinh, không thể trở về cố hương.

Cho nên cô mới có thể như du khách, lẻ loi một mình đến Đài Châu. Chỉ cần dòng họ này cũng đủ đảm bảo cho cô bình an vô sự.

Chuyện đêm nay làm cô nhớ đến anh trai.

Đến tột cùng là ai có can đảm khiêu khích Trình Mục Dương?

Sáng sớm tỉnh lại là vì anh trai gọi điện đến.

Chủ yếu chính là hỏi về hành trình của cô, khi nào trở lại Vân Nam. Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói sơ qua ông Thẩm bỗng nhiên thay đổi hành trình muốn theo đường biển trở về. Nam Hoài bất ngờ trầm mặc vài giây, đột nhiên hỏi cô: “Có việc gì đặc biệt không?”

Cô suy nghĩ một chút, cố ý không nhắc đến Trình Mục Dương.

Nhưng lại nhớ đến chiếc vòng ngọc của Thẩm gia, giọng nói êm dịu, nũng nịu nói: “Anh, gần đây có chiếc vòng phỉ thúy nào tốt không?”

Nam Hoài nở nụ cười nhẹ: “Sao bỗng nhiên em lại giống như một bà lão thế?”

Trước đây cô đã từng coi nhẹ chuyện này, Nam Hoài cố ý mời thầy về dạy cho cô cách phân biệt ngọc phỉ thúy, cô học rất đau khổ liền oán giận vài câu. Không nghĩ tới, Nam Hoài xưa nay rộng lượng lại nhớ đến việc nhỏ nhặt này.

Cô bất đắc dĩ thẳng thắn: “Em đem một chiếc vòng ngọc đáng giá của Thẩm gia tặng người khác, muốn đền bù để thay lời xin lỗi.”

Nam Hoài đáp ứng thay cô hoàn trả món nợ này.

Trước khi chấm dứt cuộc gọi, Nam Hoài nhắc nhở: “Hành trình lần này của Thẩm gia thực chất là một vụ làm ăn. Nhớ rõ anh nói, chỉ cần em an toàn trở về, những việc khác không được tham dự.” Chấm dứt cuộc điện thoại đã là năm giờ mười bảy phút.

Trời sắp sáng, cô đẩy cửa phòng ngủ của mình đi ra ngoài.

Xa xa trên mặt hồ rải rác những đốm đèn nhỏ của thuyền chài, không khí còn chút hương vị ẩm ướt, như là vừa rồi đã có mưa. May mắn ở đây có sân để tránh mưa không tồi, không có giọt nước nào làm dơ quần áo.

Bình minh phía trước còn tối om càng làm nổi bật ánh sáng của đèn tường.

Trình Mục Dương chỉ mặc quần áo đơn giản thoải mái, chân mang dép lê màu trắng, ngồi trên một chiếc ghế mây cao mà xem báo. Trên bàn gỗ thấp có một ấm trà.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân, không ngẩng đầu lên, ngược lại xoạt một tiếng mà mở trang báo: “Trời còn chưa sáng sao lại tỉnh ngủ?”

“Bị điện thoại của anh tôi đánh thức.” Cô cùng hắn ngồi cách nhau: “Anh vẫn không ngủ? Đang đọc báo gì vậy?”

“《 tin tức tân báo 》của Nga ngày hôm qua.”

Cô ờ một tiếng: “Báo chí chính phủ, đừng nói với tôi hôm nay sẽ có một cuộc giao dịch súng ống.”

“Thật ra không có.” Hắn liếc mắt nhìn cô một cái, cười như một con cáo xảo quyệt: “Chỉ là đọc giải trí thôi. Ví dụ như thị trưởng Moscow tranh cử, bỏ phiếu, trong mắt của em chỉ là một màn kịch, đơn giản mà nói, một người đột nhiên mất đi sự tín nhiệm của tổng thống, có lẽ là thế lực hắc bang sau lưng hắn làm? Hoặc là ở thị trường đầu tư thất bại? Giống như em biết lịch sử là như vậy, sách giáo khoa cũng là kể lại câu chuyện bằng chữ, không phải rất thú vị sao?”

Cô nghĩ nghĩ, cười rộ lên.

Trình Mục Dương nói cũng rất có lý, vị thị trưởng Moscow trước kia xui xẻo vì lưỡng lự giữa hai vị tân và cựu tổng thống, cuối cùng không có được chỗ dựa, ngược lại tr