
khoa học cuối cùng xuất hiện là ba ngày trước, trên đường đến Ả Rập Saudi hành hương ——” A Mạn khẽ trao đổi với Trình Mục Dương, Kyle nghe được một chút nhưng cũng không hiểu hết, nhưng mà đại khái đoán ra, hẳn là một nhà khoa học rất quan trọng, đang mất tích ở vùng Trung Đông này.
Kẻ đầu sỏ khẳng định là CIA, Trình Mục Dương muốn từ đó gây trở ngại cho bọn họ.
Cuối cùng dừng chân đến một thị trấn nhỏ gọi là Ô Lạp.
Tất cả rượu đều bị giữ lại trên máy bay.
Đây là một quốc gia cấm rượu rất nghiêm ngặt.
Khi ăn cơm, rất nhiều người biết được thói quen của Trình Mục Dương, cố ý đưa bia không có cồn cho hắn. Có bọt, có hương vị, nhưng vẫn không có cồn. May mắn còn có lá bạc hà làm đồ uống và rau cải.
Khi người dẫn đường phát hiện Trình Mục Dương thích ăn lá bạc hà, rất là kinh ngạc.
“Vợ tôi thích ăn lá bạc hà.” Trình Mục Dương trả lời đơn giản.
Ả Rập Saudi vốn là quốc gia xem trọng gia đình, nghe Trình Mục Dương trả lời như vậy, người dẫn đường rất tò mò, không ngừng hỏi đủ loại vấn đề, chủ yếu là muốn biết nơi nào trên thế giới lại thích lá bạc hà như vậy.
Giọng nói của Trình Mục Dương rất bình tĩnh: “Vân Nam, Trung Quốc, xã Thụy Lệ, trấn Uyển Đinh.”
Người dẫn đường lập tức mở máy tính ra, muốn google địa phương kia.
Ninh Hạo lập tức lên tiếng ho khan, uống một ngụm nước có hương vị kỳ lạ, là nước trái cây pha trộn với bạc hà, “Người dẫn đường à, thứ này uống ngon thật, có phải là đặc sản của Ả Rập Saudi các người không? Hay là đến vùng Trung Đông đều có thể uống được?”
Đề tài khó xử lúc này mới được giải quyết.
Bọn họ ở lại trong một khách sạn gần sa mạc, bởi vì bão cát, đồi núi xung quanh đều có hình dạng kỳ lạ, âm thanh ban đêm cũng có chút thê lương.
Trình Mục Dương nghe tiếng gió dưới ánh trăng, đồi núi này giống như một tượng Phật ngồi âm thầm, khiến cho người ta cảm thấy bình thản. Ở nơi có tín đồ đạo Hồi, thế nhưng lại có những ý nghĩ này, hắn cảm thấy mình thiếu quá nhiều rượu. Hắn cần rất nhiều cồn, thỉnh thoảng không muốn mình tỉnh táo như vậy.
Trình Mục Dương không ngừng nói với bản thân mình, Nam Bắc vẫn còn sống.
Bắt đầu từ hai năm trước, hắn vẫn luôn điều tra tin tức của Nam Hoài, hai năm qua, người đàn ông kia đi rất nhiều nơi, duy nhất chỉ có Bỉ là không đến, điều đó khiến hắn có cảm giác. Hắn không tin Nam Bắc đã chết cho dù Nam Hoài có ngụy trang bao nhiêu, bởi vì hắn biết, kẻ điên kia cũng giống như mình, rất coi trọng Nam Bắc.
Nếu cô thật sự đã chết, vùng Đông Nam Á sẽ không yên bình như vậy.
Trình Mục Dương đi vào phòng tắm, mở vòi tắm nước lạnh.
Tháng 11 ở Ả Rập Saudi đã vào mùa đông.
Ban ngày từ sân bay đi ra vẫn còn chảy mồ hôi, đến bây giờ đã xuống dưới 10 độ. Tuy rằng trong phòng có máy điều hoà chỉnh độ ấm, nhưng dù sao cũng là mùa đông, nước lạnh chảy trên cơ thể như là băng giá thấm vào xương cốt.
Ngay lúc hắn đang lau khô tóc, nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, Ninh Hạo cầm một chiếc máy tính xách tay, lắc lư.
“Ông chủ, Tiểu Phong ở Bỉ tìm được thứ anh muốn.”
Phản ứng của Trình Mục Dương trong tích tắc nhanh chóng cầm lấy máy tính. Trong ánh sáng ban đêm, rõ ràng nhìn thấy ảnh chụp bên ngoài của một nhà hàng, bóng dáng của một người phụ nữ và một cô bé. Nơi chốn quen thuộc, hắn không thể nào quên được, đây là chỗ ở quảng trường chính phủ, cách Brussels khoảng 80 km về phía đông nam, là nhà hàng Trung Quốc kia.
Tấm ảnh không chụp hết toàn bộ gương mặt.
Cả nhà hàng chỉ có một mình cô mang theo bé cưng, nhìn ra được từng động tác của cô đều rất cẩn thận. Từ lúc chọn đồ ăn đến khi đút vào miệng, rồi lau miệng, thỉnh thoảng còn kéo nhẹ quần áo của cô bé, hôn nhẹ lên trán và khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Hắn chưa từng thấy qua một Nam Bắc dịu dàng như thế.
Ngay cả khi nhìn không thấy rõ mặt, nhưng hắn biết nhất định là cô.
Tay Trình Mục Dương vì còn chưa lau khô, có chút trơn trợt, nhưng thực ra máy tính nhỏ như vậy nên khó cầm.
Hắn phải dựa vào cửa toilet, không ngừng xem hơn bốn mươi tấm ảnh.
Liên tiếp lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tuy nhiên hắn không nghĩ tới, cô đã có con.
Trình Mục Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bởi vì vừa rồi khẩn trương nên ngực cảm thấy hơi đau.
Hắn vươn tay gắt gao nắm lấy vai Ninh Hạo, âm thanh không ổn định hiếm thấy mà nói: “Tôi đã làm ba.”
Ninh Hạo nâng nâng vành nón, trong mắt vui sướng, nhưng vẫn không quên nói đùa: “Ông chủ, anh làm sao biết, đây là con gái của anh chứ?”
Trình Mục Dương bỗng nhiên ôm lấy cổ anh ta, làm ra vẻ muốn vặn đứt.
“Phải, tuyệt đối là phải,” Ninh Hạo không có công phu lão luyện, chỉ thuần tuý dựa vào mấy ngón tay và đầu óc, anh ta không dám lỗ mãng với Trình Mục Dương, “Nhưng mà Tiểu Phong nói, cậu ta đã mất dấu vết.”
“Ba ngày,” Trình Mục Dương đưa ra ba ngón tay khép lại một chỗ, “Nói với Tiểu Phong, trong vòng ba ngày phải tìm được vợ và con gái của tôi.”
Bỉ.
Nam Bắc đang cầm một cái xẻng dài như cánh tay, lấp đất trồng hoa. Cô đội một chiếc nón thật to, lộ ra một nửa khuôn mặt, mà bên cạnh là một cô bé nhỏ đang ngồi chồm hổm, cũng đội cái nón che nắng giống như đúc, chẳng qua là nhỏ hơn và