
uen biết, mười năm làm bạn.
Mười năm mười năm, hiểu nhau vài cái mười năm, từ nắm tay đến đầu bạc.
Hạnh phúc mà tớ có được, chính là ở bên cạnh cậu, nắm tay hiểu nhau vài cái mười năm.
Như thế mà thôi.
Đọc chương này, tự nhiên nhớ đến bài hát của Tuấn Hưng:
Nắm tay anh thật chặt, giữ tay anh thật lâu
Hứa với anh một câu sẽ đi chọn tới cuối con đường
Đến khi tim ngừng đập và đôi chân ngừng đi
Vì em yêu ơi xin em hãy cứ tin
Nắm tay anh thật chặt, giữ tay anh thật lâu
Để hứa với nhau một câu sẽ đi chọn tới cuối con đường
Đến khi tim ngừng đập và đôi chân ngừng đi
Thì đôi ta cũng sẽ không xa rời…
Con người có bao nhiêu cái mười
năm, kiếp trước hai người đã bỏ lỡ quá nhiều, kiếp này mong rằng họ có
thể bên nhau đến tận cuối đời.
Lễ Giáng Sinh năm nay kéo đến trong niềm chờ mong nóng bỏng của rất nhiều người.
Rất hiếm thấy, sáng hôm đó Lương Khuê ngủ thẳng đến tám giờ mới dậy, thấy bầu trời ngoài cửa sổ mặt trời đã ló dạng.
Lương Khuê lúc này tâm tình tốt, khóe miệng không kiềm được nụ cười, bước
nhanh về bên giường lớn đặt mông ngồi xuống, nghiêng người vươn tay xoa
tóc Tô Nham, Tô Nham còn chưa tỉnh ra sức chui chui vào chăn, Lương Khuê cười nhéo mặt y, ghé vào bên tai y nói: “Mau đứng lên, hôm nay là ngày
nắng, có mặt trời nha, nửa tháng trước cậu đã nói ngày nào có mặt trời
thì ngày đó đi dạo, còn muốn đi không?”
Tô Nham hí mắt nhìn, thấy vẫn buồn ngủ, vì thế mặc kệ đạp Lương Khuê một đạp, tiếp tục lăn ra ngủ.
Lương Khuê bất đắc dĩ thở dài, cười đi chuẩn bị bữa sáng.
Dùng nửa giờ làm xong bữa sáng, Lương Khuê vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong liền bưng bánh bao pha lê vào phòng ngủ, ngồi ở đầu giường thủng thẳng ăn.
Hương bánh thơm lừng, mùi tôm thịt chưng đặc trưng làm người ta thèm
thuồng, Lương Khuê ăn ngon lành, Tô Nham trên giường rốt cục chậm rãi
động đậy, y quay đầu nhìn Lương Khuê, khàn khàn nói:“Tớ muốn ăn.”
Lương Khuê ha ha cười:“Đứng lên ăn đi, trong nồi còn nhiều mà.”
“Muốn ăn liền bây giờ.” Tô Nham nước miếng tràn ra, khát vọng nhìn chằm chằm bánh bao.
Lương Khuê xoa đầu y:“Cậu còn chưa đánh răng, mau đứng lên.”
Tô Nham phiền muộn xoa đầu, không cam lòng vội vàng đứng dậy mặc quần áo,
bay nhanh vào toilet đánh răng rửa mặt, tóc còn chưa khô liền chạy vào
bếp tìm bữa sáng của mình.
Có một mâm bánh bao tôm, một tô bún gan heo cà chua lớn, một quả trứng gà luộc và một bát sữa đậu nành nóng hổi vừa lược xong.
Tô Nham khoái trá hừ hừ ngồi xuống bàn ăn hưởng dụng, Lương Khuê bật người nhảy qua ngồi ăn bên cạnh y, vừa ăn vừa nói:“Mặt trời bên ngoài đã lên
cao, hôm nay có thể phơi chăn. Chút nữa chúng ta đi chỗ nào dạo đây?”
Tô Nham đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặt trời quả thật lên cao,
nhưng gió hơi mạnh, thổi trúng mặt liền khô khốc, Tô Nham lắc đầu
nói:“Không muốn dạo, lạnh. Chơi trò thăng cấp đi, bằng không đi chỗ cha
mẹ cậu ăn ké cơm trưa.”
Lương Khuê đương nhiên bất mãn:“Hôm nay là Giáng Sinh, đi chỗ cha mẹ làm gì. Hai chúng ta ra ngoài tìm chỗ chơi đi.”
Tô Nham xuỵt xuỵt hút bún, nóng đến chóp mũi chảy một tầng mồ hôi, lơ đễnh nói: “Năm nào cũng thế, chán gần chết. Đúng lúc thằng nhóc hôm nay
không ở, chúng ta kêu bạn bè đến nhà ăn cơm đi, nói gì thì từ khi chúng
ta dời đến nhà mới, mọi người còn chưa từng tới.”
Lương Khuê nghe vậy đôi mắt sáng ngời: “Cũng được, ha ha, tớ phụ trách nấu cơm, để bọn họ nếm thử tay nghề của tớ.”
“Ờ, nhớ lấy lò nướng điện ra nữa, tớ mua nguyên liệu.”
“Đánh trước điện thoại hỏi một chút có mấy người có thể đến, nói không chừng mọi người đều có hẹn rồi cũng nên.”
Tô Nham và Lương Khuê bắt đầu liên hệ với bạn bè, kết quả có thể đến so
với tưởng tượng còn nhiều hơn, còn có tình lữ muốn cùng đến nữa chứ.
Lương Khuê hỏng mất:“Mười chín người, nhiều như vậy, vẫn là gọi một ít thức ăn đi.”
Gọi điện đặt mấy món ăn nổi tiếng, hai người phân công hợp tác. Bạn bè lục
tục kéo đến, đại đa số đều muốn đến xem nhà mới của họ. Căn nhà này rộng 200 mét vuông, là Lương Khuê hai người hợp lực thiết kế trang hoàng,
thi công một năm mới xong, để đó nửa năm mới mang thằng nhóc đến, vừa ở
hai tháng mà thôi.
Chủ nhà để đám bạn bè tùy ý xem đông xem tây,
Lương Khuê vội vàng nấu cơm, Tô Nham hỗ trợ rửa cắt đồ ăn, y tuy không
giỏi xuống bếp, nhưng phụ bếp thì động tác vẫn rất nhanh nhẹn .
Vốn đang mùa đông, tủ lạnh xa hoa trong nhà chứa rất nhiều nguyên liệu nấu
ăn, hơn nữa còn mua về thêm, phối hợp tất cả lại, sắc thái thực phong
phú.
Lương Khuê làm xong một món lại bỏ vào tủ giữ nhiệt, căn tủ
trống rỗng bất tri bất giác liền đầy một phần ba. Lúc này Tô Nham đã
chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu, lập tức cười tiếp đón bạn bè:“Lên ban
công nướng thức ăn đi, không nướng được thì khỏi lên.”
Ban công
tân gia đặc biệt lớn, gần bằng một gian phòng ngủ của con nít, trên ban
công bày bàn mạt chược, bàn cờ, đặc biệt có mấy chậu mai vàng đều cao
hơn nửa người đang khoe sắc rực rỡ, tổng cộng tám chậu, cành khúc khuỷu
duyên dáng mà thấp bé, hoa xinh xắn lung linh mà kiều diễm.
Mọi
người sửng sốt, Thư Kế Nghiệp lúc này vỗ tay nói:“