
ng.
Chính là ở thời đại này, võ công đều bị
các môn phái giữ kỹ, duy nhất chỉ còn có Cửu Dương thần công còn đang
tại một sơn cốc dưới vách núi đợi Trương Vô Kỵ đến, ta đối với sơn cốc
vách núi không có hứng thú, núi Côn Lôn cách nơi này phải đến ngàn dặm,
trên đường đi nếu không có sài lang hổ báo ăn thịt thì ác bá thổ phỉ
cũng không tha cho ta cái mạng nhỏ. Ta cẩn thận nghĩ, thời đại này cái
gì đặc sắc một chút cũng đều không có, tuyệt thế thần công không có,
tuyệt thế đẹp trai không có, tuyệt thế thần binh có, nhưng lại không có
hi vọng tìm được.
Như vậy cũng biết ta một chút hi vọng
cũng không có, tại sao không cho ta xuyên vào Thiên Long có thể gặp Tiêu Phong, Đoàn Dự, hòa thượng ngốc một lần, hoặc là tới Xạ Điêu anh hùng
nhìn Hoàng Dược Sư Hoàng lão tà cũng tốt, vì cái gì lại đưa ta tới một
thời loạn thế, ngay cả chút quà an ủi kèm theo cũng không, vận mệnh thật không công bằng.
*Hỗ giang ly dữ tịch chi hề. Nhẫn thu lan dĩ vi bội: Hai câu thơ trong bài Ly Tao của Khuất Nguyên, dịch thơ:
Sói ngàn nhài bãi khoác ngoài,
Tết lan thu lại làm đai đeo thường.
Từ ngày biết được mình chính là vật hi
sinh Chu Chỉ Nhược, tâm tình của ta thực khẩn trương, thậm chí có cảm
giác như dao kề trên cổ, hơn một tháng ròng ban đêm đều lặn ngụp trong
nước, bởi vì sợ cha phát hiện lại không dám rời đi quá xa, cho nên khi
tìm kiếm càng thêm cố sức.
Lúc này đã gần sang tháng năm, thời tiết
nhiệt độ khá ấm áp, chỉ có đáy nước còn lạnh lẽo, nhưng ta trong bảy năm này nhờ có tu luyện công hiệu, ta chưa bao giờ cảm thấy được quá nóng
hay quá lạnh, thời tiết đối với ta không ảnh hưởng nhiều, không bị cái
lạnh xâm nhập cũng không vì nóng lạnh thay đổi đột ngột mà sinh bệnh.
Trong đêm đen, ta cảm giác được cách vách cha đã ngủ say, hô hấp cùng tiếng tim đập đều đặn, nhẹ nhàng đứng dậy
ra ngoài mạn thuyền nhẹ nhàng xâm nhập vào trong nước. Đêm nay ta lại
một lần lặn xuống, tối hôm qua đã tìm hết trong phạm vi xung quanh đây,
đêm nay ta tiếp tục thay đổi vị trí tìm kiếm.
Ta lặn vào trong nước một lúc, trực tiếp
tìm kiếm. Áp lực nước không ảnh hưởng đến ta nhiều, bởi vì cảm giác
trong nước rất giống như khi còn trong bụng mẹ khi là bào thai, ta dễ
dàng nín thở duy trì trạng thái ngừng hô hấp, không giống như người khác thỉnh thoảng phải trồi lên mặt nước đổi khí một lần, ta giống như một
người cá chân chính dưới đáy nước tuần du, không có gì không ổn.
Đáy nước đen ngòm không khiến tầm mắt ta
gặp trở ngại. trong nước bất cứ thứ gì ta đều có thể nhận rõ, trước kia
chính bởi vậy mà ta có thể tìm thấy trong đáy nước những vàng bạc trang
sức , phỉ thúy ngọc thạch… Chính là về sau cảm nhận được nguy cơ sắp
tới, những thứ này không làm ta hấp dẫn mà trì hoãn tìm kiếm thứ mình
muốn nữa.
Thứ ta muốn duy nhất là túi da trâu cha
cất giấu, không có gì có thể khiến ta ngừng lại, có lẽ là ông trời cảm
nhận được quyết tâm của ta, có lẽ hôm nay là một ngày may mắn, đêm vốn
đã qua quá nửa, thôn trang phía xa đã có âm thanh gà gáy sớm, sắc trời
đã biến chuyển, mọi khi chính là thời điểm ta ngừng tìm kiếm trở về
thuyền. Nhưng hôm nay, ta không muốn rời đi mà cố tìm kiếm thêm một hồi nữa, thật may mắn tại một hốc đá dưới đáy sông phát hiện ra túi da cha
cất giấu. Thu hoạch bấy lâu tìm kiếm khổ cực này khiến ta kinh hỉ một
hồi, cực kỳ cao hứng ôm túi da bơi trở về.
Khi ta trở về thuyền, sắc trời đã mờ mờ
sáng, ta nhanh chóng lau khô đầu tóc, thay quần áo, đem túi da giấu vào
hòm y phục của mình, cũng không kịp xem xét đồ vật mẹ để lại là gì, vội
vàng tiến đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Một lát nữa cha tỉnh dậy,
trời cũng vừa hửng, sáng sớm khách đi thuyền cũng không ít đâu.
Các nhà thuyền khác đều là đem thuyền neo ở bến có người trông giữ, hầu hết đều trở về thôn nghỉ ngơi, chỉ có số
ít như nhà ta sinh sống luôn trên thuyền, bởi vì trên sông lãnh khí và
hơi ẩm quá nhiều người bình thường không thể ở lâu dài, ta và cha không
việc gì bởi vì ta có một vài phương thuốc giải trừ phong thấp rất có
hiệu quả, ta thường xuyên đem trộn lẫn vào trong trà nầu lên cho cha
uống, nhờ vậy mà lâu nay ta cùng cha đều sống rất tốt mà không mắc bệnh
gì.
Cả ngày bận rộn không được nghỉ ngơi cho
nên cũng không có thời gia xem xét trong túi có những gì khiến lòng ta
thực tò mò khó chịu, đồ vật trong tay cũng không thể mở ra xem. Thật vất vả cuối cùng cũng đến đêm, cha mệt mỏi cả ngày cuối cùng cũng ngủ say.
Ta đóng kín cửa, che kín các lỗ hổng, khêu nhỏ ngọn đèn nhẹ nhàng cầm
lấy túi da trong hòm cẩn thận đem ra.
Sau một lát, ta mở dây túi ra, cố gắng
trấn áp lòng hiếu kỳ mở miệng túi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Mẹ nói đó
là thứ quý giá, thế nhưng lại không có khóa, thật sự là kỳ quái, không
phải đã mất? Ta miên man suy nghĩ, tay cũng mở ra nắp hộp. Thật sự không có châu báu vàng bạc quý giá như ta tưởng tượng.
Trong hộp chỉ có một phong thư, một viên
ngọc màu đen lớn cỡ đầu ngón tay, mấy bộ sách cũ, một cái trù cuốn không có chút độ bóng. Mấy quyển sách bao gồm tám bản, không có tên sách, dấu niêm đã bị