
ỉ cảm thấy trong lòng chua xót, có cảm giác bi ai: “Thất thúc,
rõ ràng bà ấy là người xuất gia mà, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là từ bi sao? Người khác dù có sai nhưng cũng phải để người ta có cơ hội sửa
chữa chứ! Tại sao cháu có cảm giác chúng ta còn giống ác nhân hơn, giết
nhiều người như vậy, bọn họ cũng đâu có làm sai chuyện gì, chỉ là muốn
bảo vệ môn phái của mình thôi!”
Mạc Thanh Cốc chỉ âm trầm nghiêm mặt, nheo mắt đánh giá Diệt Tuyệt
giống như cuồng ma chém giết không ngừng, vẻ mặt thư sướng. Tứ phía là
các phái Côn Lôn, Hoa Sơn, Không Động vây quanh, giáo chúng Duệ Kim Kỳ
không ai chịu bỏ chạy, nên vẫn tay không chiến đấu với người của phái
Nga Mi.
Diệt Tuyệt sư thái tuy đánh giết thống khoái nhưng ở địa vị chưởng
môn một phái, không muốn dùng binh khí giết người tay không, mất thể
diện, ngón tay trái liên tiếp phóng ra, chân như hành vân lưu thủy chạy
vòng quanh, chỉ giây lát đã điểm huyệt hơn năm chục người còn lại của
Nhuệ Kim Kỳ khiến bọn họ đứng như trời trồng không sao cử động được.
Những người chung quanh thấy Diệt Tuyệt sư thái thi triển môn công phu
cao cường như thế ai nấy đều reo hò vang dội.
Ta xem thủ pháp, từa tựa như trong sách đã nói qua, là Lan Hoa Phất
Huyệt Chỉ tuyệt học của đảo Đào Hoa, chẳng phải nói Quách Tương chưa
từng truyền lại tuyệt học của Hoàng Dược Sư sao? Diệt Tuyệt làm sao lại
biết được nhỉ? Bỗng nhiên ta nhớ lại chi tiết Quách Tương chết khi bốn
mươi mấy tuổi, võ công không quá cao, ngày ngày hành tẩu tìm kiếm tung
tích Dương Quá, làm sao nghĩ ra được tuyệt học cho Nga Mi, vậy tuyệt học kia là sao? Sẽ không phải là võ công của đảo Đào Hoa nhưng đã được thay tên đổi họ chứ? Nghi vấn này không có đáp án, ta từng ở Nga Mi năm năm
cũng chưa từng gặp qua công phu này.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, thấy ba đội giáo chúng của Thiên Ưng giáo chia ba hướng đông nam bắc lấp ló từ từ di động lại, đến khoảng mười
trượng thì ngừng, rõ ràng định đứng xa xa canh chừng, chưa có ý tiến lên khiêu chiến. Tống Thanh Thư vừa rồi thấy Diệt Tuyệt hành sự, trong lòng kinh sợ, cung kính tiến lên, cũng không dám xưng hô tùy tiện, nói:
“Tiền bối, chúng ta phải xử lý Nhuệ Kim Kỳ ngay rồi quay lại đối phó với Thiên Ưng giáo để khỏi lo chuyện bị tấn công từ đằng sau.”
Diệt Tuyệt sư thái nghe Tống Thanh Thư nói, không muốn một kiếm giết
họ, có ý làm làm nhụt nhuệ khí của ma giáo, báo thù mấy ngày bị bọn
chúng dọa dẫm, đệ tử chết thảm, lên tiếng quát: “Các người của ma giáo
nghe đây, người nào muốn sống, chỉ cần lên tiếng xin tha, ta sẽ cho đi.”
Một hồi lâu chỉ nghe tiếng ha ha, hạp hạp, khà khà không dứt, người
của Minh giáo cùng cười vang, nhưng không ai để ý đến Diệt Tuyệt, khiến
bà ta một trận xấu hổ, giận dữ hỏi: “Có cái gì đáng cười?”
Nhuệ Kim Kỳ chưởng kỳ phó sứ Ngô Kình Thảo lớn tiếng đáp: “Huynh đệ chúng ta thề đồng sinh cộng tử, mau mau giết tất cả đi.”
Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, nói:
“Được rồi, đến nước này còn muốn anh hùng hảo hán. Ngươi tưởng được chết một cách sảng khoái ư, đâu có dễ thế.”
Bà ta rung trường kiếm một cái đã chặt đứt cánh tay phải của Ngô Kình Thảo.
Ngô Kình Thảo cười ha hả, thần sắc vẫn như không, nói:
“Minh giáo thay trời hành đạo, tế thế cứu dân, sống chết nào có khác
gì. Lão tặc ni muốn bọn ta khuỵu gối đầu hàng, đừng vọng tưởng.”
Diệt Tuyệt sư thái càng thêm phẫn nộ, soẹt soẹt soẹt ba tiếng đã chém đứt ba cánh tay của ba giáo chúng khác, hỏi người thứ năm:
“Ngươi xin hay không xin tha?”
Người kia chửi lại:
“Mụ vãi già nói thối như rắm chó.”
Ta không muốn nhìn nữa, Trương Vô Kỵ đâu, sao không mau ra tay đi,
chẳng lẽ đợi tay người ta đều đứt hết rồi mới động tâm sao? Cánh tay Mạc Thanh Cốc cũng siết chặt hơn, sắc mặt xanh mét, Diệt Tuyệt chỉ lo phát
tiết giận dữ, không thèm nhìn đến sắc mặt mấy người còn lại nữa, Ân Li
thì sợ đến phát run.
Ngoại môn đệ tử Tĩnh Huyền vọt lên, vung kiếm trong tay chém đứt cánh tay phải người đó, kêu lên:
“Sư phụ, để đệ tử chém giết đám yêu nghiệt này!”
Nàng ta cũng là bất đắc dĩ, không muốn để sư phụ mà mình rất đỗi kính trọng hiển lộ ngoan độc trước mặt người ngoài, để chính mình làm ác
nhân vậy.
Quả nhiên hỏi mấy người, không ai chịu khuất phục, ngay cả chém thêm
mấy cánh tay cũng không ai đổi ý, Tĩnh Huyền chung quy mềm lòng, hy vọng Diệt Tuyệt đã bình tĩnh lại, quay đầu lại nói: “Sư phụ, bọn yêu nhân
này ương ngạnh lắm …” Lời nói ý muốn sư phụ nương tay, bao nhiêu người
như vậy, hoặc là nương tay, hoặc cho bọn họ được chết thống khoái.
Diệt Tuyệt sư thái hoàn toàn không thèm để ý đến, Tĩnh Huyền bất đắc
dĩ, không còn cách nào hơn, lại chém thêm mấy người nữa. Trương Vô Kỵ
rốt cuộc nhịn không nổi nữa, từ cái cáng tuyết nhảy vọt ra, chặn ngay
trước mặt Tĩnh Huyền, kêu lên: “Dừng tay!”. Tĩnh Huyền ngạc nhiên, lùi
lại một bước. Ta thấy hắn đã ra tay, rốt cuộc cũng được thở phào.
Nhìn giữa sân, hơn mười người không còn tay phải nữa, cánh tay cụt
rơi khắp nơi trên đất, nhiệt huyết phun trào, ta không lòng dạ nào xem
Trương Vô Kỵ biểu diễn, không nhịn được đem thuốc