Old school Easter eggs.
Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322874

Bình chọn: 8.5.00/10/287 lượt.

không muốn liên quan gì đến mình, cho nên không thể thiết kế quá tinh vi, Uyên Ương có nghe được lời bọn họ nói hay không thì còn chờ ý trời thôi. Dù sao nếu lần này không được, ta lại làm lần nữa, kiểu gì cũng có cơ hội trừng trị dì Triệu một lần.

Ôm lão thái thái một lát, đã thấy Uyên Ương và nha hoàn của Vương phu nhân dẫn Triệu di nương lại đây. Thất bại sao? Ta thầm đoán, không sao, thời gian còn dài.

Ta nói mệt, lão thái thái vội cho người đưa về phòng. Về phòng cũng chỉ ngồi đọc sách thuốc, chuyện vừa rồi rất nhanh ném qua một bên.

Nhưng đến tối, lão thái thái truyền lời nói chúng ta tự mình ăn cơm, cũng không ai biết xảy ra chuyện gì, đám hậu bối đều thắc mắc. Ta hoài nghi, có phải Uyên Ương đã nghe được hay không? Dù sao việc lớn như thế, rất nhanh sẽ lan khắp phủ, ta sẽ sớm biết thôi.

Ngày hôm sau, sáng sớm Triệu di nương còn giả bộ đến thăm Bảo Ngọc, mụ vừa đi khỏi, Bảo Ngọc liền lên cơn mê sảng. Nhưng ta không ngờ là sự tình lại đột ngột chuyển biến, phòng ở Triệu di nương bị lục soát, hai hình nộm ếm bùa Phượng tỷ và Bảo Ngọc đều phát hiện, không chờ lão hoà thượng kia xuất hiện, bệnh điên của Bảo Ngọc tự động chấm dứt.

Giả phủ náo loạn một trận, Lý Hoàn giữ chặt bọn tỷ muội chúng ta ở trong Đại Hoa Viên, không hề cho ló mặt ra.

Bảo Ngọc cũng được đưa về bên người lão tổ tông.

Chuyện xảy ra đã hơn một tháng, người hầu của dì Triệu đều bị bán ra ngoài, còn dì Triệu không biết chịu hình phạt gì, không hề xuất hiện trước mặt chúng ta nữa, khắp nơi đều là người của lão thái thái hoặc Phượng tỷ.

Giả Hoàn bây giờ hoàn toàn do Vương phu nhân trông coi.

Sau nghe Tử Quyên dò hỏi mới biết, Uyên Ương và một nha hoàn nữa thấy dì Triệu lén lút ở cửa, cảm thấy khả nghi, mới lén lại gần, không ngờ lại nghe thấy bọn họ thương lượng chuyện xấu, nhưng lúc ấy không dám lộ ra, chỉ chờ họ thương lượng xong mới đánh động, Cũng may, hai người đều có bản lĩnh, trên mặt không hề lộ ra bất thường.

Bởi vì sự việc có liên quan đến Bảo Ngọc và Phượng tỷ, cho nên tối qua hai người mới bàn bạc rồi cùng quỳ trước mặt lão thái thái và Vương phu nhân bẩm báo chuyện này.

Lúc ấy, lão thái thái giận đến phát run, định lập tức cho người đi bắt dì Triệu, nhưng Vương phu nhân cản lại, nói chờ Giả Chính trở về thương lượng một chút. Không có chứng cứ cũng không tiện bắt người.

Giả Chính hạ triều, đến thỉnh an lão thái thái cũng biết chuyện này. Dì Triệu dù sao cũng là mẹ của Thám Xuân và Giả Hoàn, cũng không muốn khiến mụ không còn mặt mũi, liền quyết định đợi dì Triệu ra ngoài, lặng lẽ cho người vào lục soát xem sao. Không ngờ tới, bên này vừa tiến vào lục soát, bên kia Mã đạo bà đã làm phép, khiến Bảo Ngọc và Phượng tỷ phát bệnh.

Vốn Giả Chính và Vương phu nhân không tin việc này lắm, hiện tại sự thật sờ sờ trước mắt, còn có cái gì nghi vấn nữa. Lập tức cho người tới bắt Mã đạo bà, không có mụ làm phép, đám Bảo Ngọc tự nhiên khỏi bệnh.

Mã đạo bà bị giải đi quan phủ, trị theo vương pháp.

Giả Chính luôn có chút thiên vị dì Triệu, lúc này chứng cớ rành rành, hắn cũng không thể nói gì hơn. Tuy rằng hắn không thích Bảo Ngọc, nhưng dù sao vẫn là con ruột. Huống hồ, lão thái thái và Vương phu nhân khóc nháo ầm ĩ, đành phải phạt dì Triệu không được xuất môn, việc giáo dục Giả Hoàn không được nhúng tay vào.

Sau khi xảy ra chuyện này, Thám Xuân vô cùng suy sụp. Ta cũng có chút áy náy, lúc làm chuyện này chưa nghĩ đến cảm nhận của nàng. Vì thế thường xuất hiện an ủi khuyên nhủ, nàng cũng là người lạc quan, dần dần không để ở trong lòng. Bởi vì Triệu di nương không thể dạy con, cho nên Vương phu nhân có thể danh chính ngôn thuận nhận Thám Xuân về bên mình. Nàng vẫn yêu thích Thám Xuân, nhưng ngại dì Triệu, cho nên trước giờ ngoài mặt chỉ lạnh tanh. Thám Xuân cũng sớm muốn gần gũi Vương phu nhân, chỉ là sợ mang tiếng ghét bỏ mẹ đẻ, đối với nàng hiện tại có thể nói là trong hoạ có phúc.

Dì Triệu trong Hồng Lâu Mộng, là một kẻ hồ đồ nhưng lại ngoan tâm. Đối với Thám Xuân là nữ nhi do chính mình đẻ ra, yêu thương còn không bằng một nửa Vương phu nhân, cho nên kết cục như vậy, ta thấy cũng ổn thoả.

Qua việc này, Uyên Ương và nha hoàn kia đương nhiên càng được tín nhiệm. Kế hoạch lần này của ta hoàn toàn là nhờ may mắn mà thành không, việc có thể vừa vặn nghe thấy kế hoạch của bọn họ hay không ta không thể quyết định được. Ta như vậy, không tính là nghịch thiên ý đi?

Một hôm, có người hầu đến báo Giả Chính cho gọi, Bảo Ngọc run rẩy rời đi. Sau đó đến tối cũng không có tin tức gì về, ta bèn khoác áo đi đến Di Hồng viện. Thấy cửa đóng, liền gọi, nghe thấy Tình Văn buồn bực trả lời: “Ngủ cả rồi, mai lại đến đi.”

Ta ngẩn ra, buồn cười, đã đến một màn này rồi sao? Tình Văn không kiên nhẫn, Đại Ngọc nhìn thấy Bảo Thoa từ Di Hồng viện bước ra, liền suy nghĩ lung tung, tốn không ít nước mắt đâu.

Nhưng ông trời không buông tha ta, hôm sau phong nguyệt bảo giám chỉ thị ta phải đi táng hoa, chưa hết, còn phải ngâm một đoạn “Táng hoa từ”, may mà không có nói phải lưu lại nước mắt khóc than gì cả. Nguyên văn là Đại Ngọc vì Tình Văn mà đau lò