Trọng Tử

Trọng Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329254

Bình chọn: 7.5.00/10/925 lượt.

cái bầu không quơ quơ trước mặt Tần Kha: “Rượu Lưu Hà chân chính, vị của nó thực sự rất đắng, chỉ cần huynh uống liên tục ba trăm chén là có thể phát hiện ra.”

Tần Kha nhíu mày: “Thật sao?”

Trác Hạo bỏ lại bầu rượu: “Là giả.”

Tần Kha không cười, ngược lại lộ ra vẻ mặt có lỗi: “Đa tạ.”

“Huynh có thể coi như ta nể mặt huynh.” Trác Hạo nở nụ cười lạnh: “Lừa gạt trắng trợn tình cảm người khác, ta sẽ cảm thấy hổ thẹn với huynh.”

Tần Kha trầm mặc một lát, hỏi: “Vì sao huynh lại tha cho muội ấy?”

“Ta buông tha cho muội ấy, nhưng không phải muội ấy vẫn bị đưa đến băng lao hay sao.” Trác Hạo không trả lời, chuyển đề tài: “Ta muốn đến Phật môn ở Tây Thiên một chuyến.”

Tần Kha sửng sốt một lúc, trầm giọng: “Huynh…”

Trác Hạo nén cười: “Loại người như ta chẳng lẽ rất giống muốn xuất gia làm hòa thượng sao? Chẳng qua ta có chuyện muốn cầu xin Phật tổ mà thôi.”

Tần Kha nói: “Lệnh tôn cũng biết việc này sao?”

“Ta đến nơi này của huynh chính là không muốn để nhiều người biết.” Trác Hạo đứng lên: “Uống rượu xong rồi, ta cũng nên đi thôi.”

Tần Kha cũng đứng dậy theo: “Đi Tây Thiên đường xá xa xôi, ta tiễn huynh một đoạn đường.”

Trác Hạo vươn quạt ngăn Tần Kha lại: “Ta khuyên huynh nên ở lại, nếu có chuyện gì lại xảy ra nữa thì ngay cả ta cũng cứu không được muội ấy, thật sự không thể cứu được, theo ta thấy nên để muội ấy tạm thời đến băng lao thôi/.”

Tần Kha nhìn hắn, không biết phải nói gì.

Một thanh kiếm cổ màu vàng kim bay tới, Trác Hạo tay phe phẩy quạt bước lên thân kiếm, bay đi.

…………….

Trong ký ức, hình ảnh tiểu cô nương cùng cậu thiếu niên xưa kia ngày càng trở nên xa vời, càng ngày càng nhạt nhòa…

“Kiếm của huynh thật đẹp.” tiểu cô nương vui vẻ khen ngợi.

“Kiếm này tên là An Lăng.” Giọng nói mất hứng của cậu thiếu niên vang lên.

"Sư đệ, những ngày gần đây có quá nhiều việc xảy ra, ta cũng muốn đến gặp đệ một chút." Ban đêm, trong đại điện Trọng Hoa cung, những viên dạ minh châu chiếu rọi khiến trong điện sáng như ban ngày, Ngu Độ mỉm cười bước đến bên chiếc ghế, ngồi xuống, "Sự việc lần này coi như đã xử lý xong rồi, ta đến vào giờ này có quấy rầy đệ không?"

Lạc Âm Phàm nói: "Sư huynh đến có chuyện gì, xin cứ nói ra đi."

Ngu Độ ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Nếu đã như vậy thì ta sẽ nói thẳng, đệ đừng chê ta nhiều chuyện, nhưng lần này đệ để cho con bé đi băng lao, ta với sư thúc đều nghĩ rằng đệ đã ra hình phạt quá nặng đối với con bé rồi."

Nhìn thấy Lạc Âm Phàm không tỏ vẻ gì, y lại tiếp tục nói: "Con bé thực sự có tội hay không, đệ còn biết rõ hơn so với chúng ta, ta với sư thúc của đệ vốn luôn lo lắng cho tương lai của con bé... Chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành nên nhất thời hồ đồ thôi, trước đó cũng chưa từng phạm phải sai lầm to lớn gì. Ta thấy con bé thực sự là có chí khí, phẩm hạnh cũng tốt, là một đứa trẻ cực kỳ có tiền đồ, nếu cứ như vậy mà bị phạt đi băng lao thì rất đáng tiếc."

Lạc Âm Phàm hỏi lại: "Sư huynh muốn giữ con bé lại sao?"

Ngu Độ nói: "Mấy ngày nay, tình cảm của con bé và Kha nhi rất tốt. Theo như ý của sư thúc thì hiện tại Thanh Hoa cũng đã tha tội cho con bé, thôi thì chúng ta ở bên này cũng không cần phải bắt con bé chịu hình phạt nặng nề như vậy làm gì, giờ chỉ cần giảm nhẹ hình phạt để cho con bé đến đảo hoang vài năm, sau đó trở về Ngọc Thần Phong như trước, để con bé ở bên cạnh Kha nhi là được rồi."

Lạc Âm Phàm nghe vậy sắc mặt không được tốt lắm, sau một lúc lâu mới nói: "Giáo quy của Tổ sư nếu không thực hiện đúng thì khó mà khiến người khác phục được."

"Giáo quy cũng có tình người, trong đám thiếu niên trẻ tuổi bây giờ, những đứa trẻ xuất sắc không nhiều lắm," Ngu Độ lắc đầu, "Trong tiên môn có gian tế, có thể là kẻ đó đang theo dõi đệ, cho nên sự việc lần này chỉ sợ con bé thật sự bị oan uổng. Ta biết đệ trách con bé cố chấp không chịu thua kém người, nhưng mà đệ cũng biết rõ băng lao ở Côn Luân là chốn nào rồi, có những đệ tử bị nhốt vào trong đó chỉ mới hai năm đã phát điên, đệ thật sự nhẫn tâm đưa con bé đi sao?"

Lạc Âm Phàm trầm mặc, không nói gì.

"Sư đệ cũng bớt lo lắng đi, đồ đệ của đệ vốn ta cũng không nên nhiều lời như thế." Ngu Độ liền chuyển sang vấn đề khác, lại bàn bạc đến những chuyện chính sự rồi sau đó đứng dậy quay trở về ngọn núi cao nhất.

Đợi sau khi Ngu Độ đi khỏi, Lạc Âm Phàm chậm rãi bước đến cửa đại điện, ngước mặt nhìn vào bầu trời đêm.

Bình thường hắn làm việc rất quyết đoán, ít khi chần chờ, thậm chí ngay cả khi hắn chém xuống một kiếm kia vào năm đó hắn cũng chưa hề chần chờ. Nhưng mà hiện tại đối mặt với tình huống này hắn thực sự không biết là nên làm thế nào mới tốt?

Trời sinh sát khí, ba kiếp sẽ thành ma, đây chính là kiếp thứ hai.

Không phải hắn không nghĩ đến việc bảo vệ con bé, hắn là sư phụ của con bé làm sao mà có thể đối xử với con bé nhẫn tâm như vậy được. Bình thường hắn chưa bao giờ phải nhờ vả hay cầu xin người khác, nhưng cũng là vì con bé mà hắn đã cầu xin Cung Khả Nhiên, cầu xin Trác Hạo để cho con bé được bình yên. Không ai biết rằng khi hành hình hắn khẩn trương, lo lắng đến nhường nào. Đối với con bé h


XtGem Forum catalog