
là một nữ tử như vậy hay sao?
Bùi Khuyết nghe hắn nói vậy, trong lòng cảm thấy rất yên tâm. Thế nhưng việc mà lúc này y có thể làm chỉ là rót đầy ly rượu trước mặt thay hắn, nói một câu : ”Cảm ơn.” Hoàng gia ít có chân tình. Y sinh ra ở đây. Có một số việc từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất. Hiện tại có thể tìm được người bạn tốt như hắn. Đối với Bùi Khuyết mà nói là chuyện vô cùng may mắn.
Bùi Khuyết không ngờ. Một ngày kia, y đi đến Minh Tú sơn trang lại trông thấy Ninh Oản.
Bóng sáng xinh đẹp kia đang đuổi theo con mèo nhỏ mũm mĩm như nắm tuyết. Tiếng cười êm tai như chuông bạc khiến cho cả Minh Tú sơn trang xưa nay vốn thiếu sức sống như bừng tỉnh. Khó mà nói được, Bùi Khuyết cảm thấy kinh ngạc và vui vẻ đến thế nào.
”A Khuyết! A Khuyết!”. Đã mấy ngày rồi, cuối cùng, Ninh Oản cũng nhìn thấy Bùi Khuyết. Nàng vui vẻ chạy về phía y, vui sướng giống như chim sơn ca. Đến khi nàng tiến lại gần, Bùi Khuyết mới thấy chóp mũi của nàng lạnh đến ửng đỏ. Có lẽ là chạy khá lâu, miệng nàng hơi hé mở, thở phì phò. Thế nhưng khi nàng nhìn y, cặp mắt sáng long lanh, vô cùng xinh đẹp, khiến cho Bùi Khuyết chăm chú ngắm nhìn, không thế rời mắt.
Nhiều ngày qua, nàng cố gắng kìm nén xao động trong lòng, không tiến cung. Nhưng ngày ngày, nàng đều ghé qua Minh Tú sơn trang, thầm nghĩ có thể gặp được Bùi Khuyết. Nhìn xem, hiện tại không phải đã gặp hay sao? Nàng cố ý dặn quản gia không được nói cho Bùi Khuyết. Nếu như Bùi Khuyết biết trước thì sẽ không còn ngạc nhiên nữa.
Đời trước đều là Bùi Khuyết nỗ lực vì nàng nhưng nàng lại làm như không thấy. Đời này nàng phải bỏ ra càng nhiều như vậy mới xứng với tình cảm mà Bùi Khuyết dành cho nàng.
”Sao muội lại đến đây?” Giọng nói của Bùi Khuyết êm ái như nước, vẫn chưa biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc và vui mừng.
Ninh Oản cười cười, chớp chớp mắt một cái, nói : ”Muội muốn đầu bếp làm bánh cho muội. A Khuyết! Huynh không để ý chứ?” Nếu như nàng nói thẳng, nàng đến để gặp y thì y nhất định sẽ bị dọa sợ mất.
Quả nhiên là bởi vì ăn. Bùi Khuyết cong môi mỉm cười, nói : ”Dĩ nhiên là không rồi.”
”Muội an tâm rồi. Ở nhà, mỗi ngày phụ thân muội đều bắt muội học nữ công gia chánh. Muội phiền muốn chết rồi.” Ninh Oản quyệt quyệt miệng, dáng vẻ buồn phiền. Sau đó, nàng lại cúi đầu, nhìn thoáng qua con mèo nhỏ trong lòng, nói :”A Khuyết! Con mèo này rất là ngoan ngoãn. Hơn nữa, khẩu vị của nó rất giống muội, thích ăn đồ ngọt, quả thật là rất đáng yêu”.
Dĩ nhiên là đáng yêu rồi. Cặp mắt Bùi Khuyết toát lên vẻ nhu hòa. Mỗi khi y nhìn con mèo con ăn bánh ngọt hay lúc nó bám người, cọ cọ vào trong ngực của y cũng khiến cho y nhớ tới nàng. Tập tính của con mèo con này quả thực rất giống nàng. Có lẽ vì nguyên nhân này nên y mới thích A Cửu như vậy.
”Cô nương nhà người ta đều phải tự mình học nữ công gia chánh. Phụ thân muội cưng chiều muội như vậy, Muội nên nghe lời một chút.” Xưa nay, Oản Oản tính tình bướng bỉnh cũng đều là do Việt quốc công và Ngọc Hành cưng chiều quá mà ra.
Ninh Oản trầm mặc trong chốc lát. Sau đó, nàng lại kéo kéo ống tay áo của Bùi Khuyết, vẻ mặt thành thật hỏi :”Huynh cũng cảm thấy nữ tử nhất định phải học nữ công gia chánh ư?” Tục ngữ nói : Phụ nữ làm mọi việc đều vì muốn người mình yêu vui vẻ. Đời trước, nàng không thích Bùi Khuyết. Vậy nên, nàng cũng chưa từng làm chuyện gì vì y. Thế nhưng bây giờ, nàng muốn trao trọn trái tim cho y, dĩ nhiên nàng sẽ làm mọi chuyện mà y thích.
Bùi Khuyết dĩ nhiên là biết tâm tư của nàng. Ánh mắt chăm chú nhìn bàn tay nhỏ bé đang bám lấy ống tay áo của chính mình. Hành động này vừa thân thiết lại vừa mờ ám vô cùng. Y thấy rất thoải mái, không còn nguyên tắc gì nữa, nói : ” Nếu như muội thực sự không thích thì cũng không sao.”
Nữ công gia chánh .v.v.v, với tính tình của nàng, chỉ sợ là sẽ vướng chân vướng tay mà thôi.
Biết Bùi Khuyết yêu thương mình, Ninh Oản dương dương đắc ý, nói :”A Khuyết! Chúng ta cùng nhau chơi nào.” Nàng thẳng thắn lôi kéo cánh tay của y, nhẹ nhàng lay lay vài cái, thấy y có chút hoảng hốt, lập tức vươn tay cầm lấy tay y – Cuối cùng cũng lắm được tay y.
Dựa vào sát nhau như vậy, nhất thời Bùi Khuyết sững người, cảm giác được bàn tay nàng đang nắm tay mình rất chặt, thân thể Bùi Khuyết càng run lên. Y kinh ngạc nhìn về phía Ninh Oản ở bên cạnh. Thế nhưng… Tiểu cô nương bên cạnh lại mang vẻ mặt tươi cười ngây thơ, giống như đây là một việc rất bình thường.
Tất cả những hành vi thân mật như vậy khiến cho y có chút cảm giác không dám tin tưởng. Nếu như không phải y biết nàng đúng là Oản Oản. Y thật sự có chút hoài nghi…
Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy bàn tay y mềm mại như vậy, dường như y chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái là có thể bóp ra nước vậy. Hành động thân mặt như vậy, y đã từng không dám hy vọng xa vời. Xuất phát từ bản năng, y dùng sức nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng. Y có cảm giác lòng bàn tay nóng rực, hô hấp dần hỗn loạn.
Bùi Khuyết điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, cố gắng để cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, nói : ” Lạnh thế này. Mau đi vào thôi!” Có lẽ là do chơi dưới trời tuyết, tay nàng có