
ói lại.”
A Niệm cười lạnh, “Biểu
ca sẽ nhanh chóng tìm được ta, huynh ấy sẽ vô cùng tức giận, ngươi sẽ chết vô
cùng thảm!”
Hai tay Tiểu Lục nâng
cằm, nhìn A Niệm như nhìn thứ quý hiếm, “Ngươi rất có lòng tin với biểu ca của
ngươi?”
“Đương nhiên, phụ… Phụ
thân (cha) trước nay không khen ai, mà lại khen ngợi biểu ca.”
“Cha mẹ ngươi rất thương
yêu ngươi?”
“Vô nghĩa! Cha mẹ ta
đương nhiên yêu thương ta!”
“Người bên cạnh ngươi đều
yêu thương ngươi?”
“Vô nghĩa! Bọn họ làm sao
dám không yêu thương ta?”
Tiểu Lục hiểu rõ A Niệm,
trong thế giới của nàng, tất cả đều quay xung quanh nàng, nàng muốn nàng cần,
đều được thỏa mãn. Trong thế giới của A Niệm, không có ngăn trở, không có âm u.
Nghĩ đến bộ dáng Hiên đối xử với A Niệm, không biết vì sao, Tiểu Lục bỗng cảm
thấy bản thân có chút ghen tị với A Niệm. Cô nương A Niệm này thật sự không làm
người ta thích, nhưng nếu có thể, phỏng chừng cô nương nào cũng sẵn lòng được
cưng chiều hồn nhiên đến vô sỉ, tung bay đến ương ngạnh. Vậy phải có rất nhiều,
rất nhiều yêu thương, phải có rất nhiều, rất nhiều người yêu nàng, vì nàng dựng
nên một thế giới chỉ có ánh mặt trời, cầu vồng, hoa tươi, mới có thể dưỡng
thành loại tính cách này.
Nếu cả đời có thể thuận
buồm xuôi gió, chuyện gì cũng như ý, thì ai sẵn lòng chịu đựng ngăn trở? Ai sẵn
lòng chịu đựng khổ cực thế gian? Ai sẵn lòng hiểu rõ lòng người hiểm ác?
Tiểu Lục ngồi dưới đất,
dịu dàng hỏi: “A Niệm, cha mẹ ngươi trông như thế nào?”
A Niệm trừng mắt với Tiểu
Lục, không nói chuyện, nhưng vì trong lòng đắc ý, lại không nhịn được muốn nói:
“Cha ta là nam nhân anh tuấn nhất, lợi hại nhất thiên hạ.”
Tiểu Lục trêu ghẹo nàng,
“Thế biểu ca của ngươi thì sao?”
“Biểu ca của ta đương
nhiên cũng là vậy.”
“Hai người đều là nhất?
Ai là thứ nhất?”
“Đồ ngu! Cha là quá khứ,
biểu ca là tương lai!”
“Bình thường cha ngươi
hay làm gì với ngươi?” Tiểu Lục không có cha, hắn tò mò cha và con gái ở bên
nhau như thế nào.
A Niệm còn chưa kịp trả
lời, Tương Liễu đã trở lại.
Tương Liễu nhảy xuống
giữa không trung, đeo mặt nạ bạc, bạch y tóc trắng, không nhiễm một hạt bụi
nhỏ, giống như một bông tuyết, thản nhiên bay xuống, đẹp đẽ không nhiễm một
chút khói bụi nào.
Người đeo mặt nạ tiến lên
thấp giọng tấu báo, Tương Liễu nghe xong, phân phó vài câu, bọn họ mang theo
Hải Đường, rời đi.
A Niệm luôn tò mò nhìn
chằm chằm vào Tương Liễu đang đeo mặt nạ, nhìn đến ngơ ngác ngốc nghếch, quên
cả tức giận.
Tiểu Lục thấp giọng trêu
đùa, “Muốn biết dưới mặt nạ trông như thế nào không? Tuyệt đối không kém biểu
ca của ngươi đâu!”
Mặt A Niệm nổi lên rặng
mây đỏ, mạnh miệng nói: “Hừ! Ai thèm nhìn!” Nói xong, lập tức nhắm hai mắt lại,
tỏ rõ các ngươi đều là người xấu hèn hạ vô sỉ, ta khinh thường không thèm nhìn,
không thèm nói chuyện với các ngươi.
Tương Liễu ngồi xếp bằng
ngồi dưới gốc cây cách đó mấy trượng, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Lục đi qua, hỏi:
“Ngươi có khỏe không?”
“Ừm.”
“Muốn chữa thương không?”
“Ngươi cần biết bộ dáng
lúc ta chữa thương, chờ chuyện kết thúc.”
“Đến khi Hiên đưa thuốc
cho thủ hạ của ngươi, ta mang A Niệm trở về, ngươi tự tìm nơi chữa thương.”
Tương Liễu mở mắt, “Ngươi
có biết thân phận thật sự của Hiên không?”
Tiểu Lục lắc đầu, “Khí
trên người hắn quá nặng, không giống đệ tử của thế gia đại tộc, nhưng lại vô
cùng có thế lực, cần có tài lực vật lực hùng hậu để duy trì, không phải thế gia
đại tộc rất khó làm được.”
Tương Liễu mỉm cười, “Ta
lại đoán sơ lược được vài phần.”
“Là ai?
“Ta muốn nghiệm chứng một
chút.”
“Ồ —— “
“Nếu thật sự là người mà
ta đoán, ngươi chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”
“Hả —— vì sao?”
“Nghe nói người nọ cực kỳ
bao che khuyết điểm, oán hận nhất là người làm tổn thương người thân của hắn,
ngươi trói muội muội của hắn, phạm vào tối kỵ của hắn, hắn khẳng định muốn giết
ngươi. Lần này là ta liên lụy đến ngươi, trước khi ta trừ bỏ hắn, ngươi phải ở
bên cạnh ta.”
“Không!”
“Ngươi không tin lời ta?”
“Tin! Ma đầu giết người
cho rằng ta có nguy hiểm, khẳng định là có nguy hiểm. Nhưng, ngươi cảm thấy ta
là người núp sau lưng người khác, chờ gió lốc đi qua sao?”
Tương Liễu nhíu mày cười,
“Tùy ngươi! Nhưng ——” hắn nhẹ nhàng bóp cổ Tiểu Lục, “Đừng chết!”
Mao Cầu biến ảo bay
xuống, kêu to với Tương Liễu, Tương Liễu phủ đầu nó một chút, nói với Tiểu Lục:
“Đã thu được dược liệu, an toàn rút khỏi.”
Tiểu Lục đứng lên, duỗi
thân, “Ta tiễn ngươi về, từ biệt tại đây, núi cao sông rộng, sau này còn gặp
lại. Nếu không gặp lại, ngươi cũng đừng nhớ thương.”
Tương Liễu cười nhạt, “Ta
chỉ nhớ đến máu của ngươi, không phải người ngươi.”
Tiểu Lục cười to, cởi bỏ
gân trâu trên chân A Niệm, kéo A Niệm, nghênh ngang mà đi trong tiếng mắng tức
giận của A Niệm.
Tiểu Lục vừa đi vừa nghĩ
nên ứng phó với Hiên như thế nào.
Cẩn thận nhớ lại từng chi
tiết từ khi quen biết Hiên, hắn phát hiện mình hoàn toàn không hiểu người này.
Người này đeo một chiếc
mặt nạ từ đầu tới chân, mặt nạ của người khác có thể nhìn ra là mặt nạ, nhưng
mặt nạ của hắn giống như