
ười
khác, mà ngay cả chuyện của chính ta ta cũng hồ đồ không nhớ rõ.”
Cửa chậm rãi được mở ra,
nam tử đỡ tường, bước tập tễnh, lảo đảo lắc lư đi ra.
Trước kia đều là khi mặt
trời sắp xuống núi, Tiểu Lục mới ôm hắn ra ngoài, để hắn hít thở không khí,
phơi nắng, đây là lần đầu tiên hắn đi ra sân lúc ban ngày. Hắn đứng dựa vào vách
tường, ngẩng đầu, trầm mặc nhìn trời xanh mây trắng mênh mông.
Ma Tử và Xuyến Tử đều ngơ
ngác nhìn nam tử, bởi vì vết thương đáng sợ trên người hắn để lại ấn tượng
không thoải mái cho bọn họ, nên bọn họ luôn tránh nhìn nam tử, thậm chí Xuyến
Tử còn không tiến vào phòng.
Đây là lần đầu tiên, họ
chân chính nhìn rõ bộ dáng của nam tử. Lông mi dài đen như mực, mắt trong veo,
cái mũi thẳng, đôi môi mỏng manh, áo vải thô rất đơn giản, nhưng tư thái vẫn
đẹp đẽ cao quý, phong độ thanh nhã, làm cho Ma Tử và Xuyến Tử tự biết xấu hổ,
bất giác liền sinh lòng kính sợ. Tiểu Lục vò cam thảo nói: “Nếu chân không đau
lắm, thì cố gắng vận động nhiều vào, sau hai ba tháng nữa là có thể rời đi.”
Nam tử cúi
đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Lục, “Ta, không chỗ, để đi.” Có lẽ vài năm không nói
chuyện, nên giọng nói trầm khàn, bật ra từ ngữ rất tối nghĩa. Tiểu Lục bắt chéo
chân, ăn cam thảo hỏi: “Không có chỗ để đi, thật hay giả?
Nam tử gật
đầu.
Tiểu Lục hỏi: “Ngươi tên
là gì?”
Nam tử lắc
đầu.
“Không biết? Quên? Hay
không muốn nói cho ta?”
“Ngươi, cứu ta. Ta, là,
nô bộc của ngươi. Ban thưởng tên.”
Tiểu Lục nhả bã cam thảo
ra, “Ta nhìn ngươi cũng không giống người ở nghe mệnh lệnh của người ta, ta
không muốn ngươi.”
Nam tử cúi
mắt, “Ta, nghe, ngươi.”
Tiểu Lục ném chút cam
thảo vào miệng, hàm hàm hồ hồ nói: “Sau này gặp người ngươi quen, ngươi cũng
nghe ta?”
Nam tử mím
môi, ngón tay gầy bấu chặt vào bệ cửa sổ, trắng xanh, sau một lúc lâu không nói
chuyện.
Tiểu Lục đang muốn cười,
nam tử đã ngước mắt nhìn hắn chằm chằm: “Nghe!” Đôi mắt trong suốt đen thẳm như
hai luồng lửa, như muốn ấn chặt từ “Nghe” vào đáy lòng Tiểu Lục. Tiểu Lục sợ
run, nói: “Vậy ở lại đi.”
Khóe môi nam tử hơi vểnh
lên, như muốn cười, lại không cười ra được. Tiểu Lục ném mẩu cam thảo cho hắn,
“Đi ra đây ngồi, nhai đi.”
Nam tử
ngoan ngoãn ngồi xuống một bên trên thềm đá, chậm rãi xé cam thảo, xé ra một
mảnh nhỏ bỏ vào miệng.
Đều là ăn cam thảo, nhưng
động tác của hắn rất văn nhã, thanh quý, làm cho người ta cảm thấy không phải
hắn đang ăn cam thảo, mà là linh quả ở Thần sơn. “Aizz, ăn mày… Đây là cam
thảo, tốt cho cổ họng.”
Ma Tử gãi gãi đầu, nói
với Tiểu Lục, “Lục ca, cho hắn một cái tên đi, không thể gọi hắn là ăn mày
được.” Tiểu Lục nói: “Gọi là cam thảo được không nhỉ.”
“Không được!” Ma Tử và
Xuyến Tử đều phản đối, “Dễ nghe một chút, đừng giống tên chúng ta.”
Tiểu Lục cho hắn ăn một
cái tát, “Tên của chúng ta có gì không tốt?”
“Xứng với chúng ta, còn
hắn… Hắn không được.” Xuyến Tử thành khẩn nói, Ma Tử gật đầu phụ họa.
Tiểu Lục chớp mắt, nhìn
ăn mày ngồi ở thềm đá, ghé đầu gần Xuyến Tử, lại nhìn Ma Tử, chỉ vào mũi mình,
không thể tin tưởng nhỏ giọng hỏi: “Ta không bằng hắn?”
Xuyến tử cẩn thận hỏi:
“Lục ca muốn nghe nói thật hay nói dối?”
Ma Tử an ủi nói: “Lục ca,
có người từ nhỏ đã là mây trên trời, có người lại là bùn dưới đất (địa
thượng nê), không thể so sánh được, bổn phận của chúng ta ở dưới
đất là được rồi.”
Tiểu Lục nổi giận, “Ta
phải gọi hắn là Địa Thượng Nê?”
Ma Tử và Xuyến Tử trăm
miệng một lời nói: “Không được!”
Ma Tử vì tương lai người
ăn mày sẽ không oán hận hắn vì cái tên, cầu xin nói: “Lục ca, tốt xấu gì cũng
nên nghĩ lại đi.”
Xuyến Tử cũng nói: “Đúng
vậy, đúng vậy, nghĩ thêm chút nữa, nghĩ cái tên nào dễ nghe như tên Lục ca ấy.”
Tiểu Lục lúc này mới cao
hứng, tùy tay túm lấy một vốc gốc cam thảo phơi trên chiếu trúc, ném cho Ma Tử,
“Đếm đi, có mấy gốc thì gọi hắn là thế.” “Một, hai, ba… mười
bảy gốc.”
Tiểu Lục quay đầu, lớn
tiếng nói: “Ăn mày, từ hôm nay trở đi ngươi tên là Diệp Thập Thất.”
Diệp Thập Thất gật đầu,
Ma Tử và Xuyến Tử nghĩ một chút, cảm thấy cũng không tệ, đều cười vui vẻ chào
hỏi Thập Thất.
Lão Mộc ở phòng khách
gọi: “Tiểu Lục, có bệnh nhân.”
Tiểu Lục đá vào mông Ma
Tử và Xuyến Tử, rên rỉ hát, chạy đi xem bệnh nhân.
Ngoảnh đi ngoảnh lại đã
hơn nửa năm trôi qua, thương tích của Thập Thất, có thể tốt thì đã tốt, không
thể tốt cũng thật sự không có biện pháp nào, cẳng chân hắn từng bị gãy, tuy đã
liền lại, nhưng dù sao trị liệu cũng chậm, lúc đi không thể tránh khỏi có chút
khập khiễng, về những chỗ khác đã hồi phục ra sao, ngay cả Tiểu Lục cũng không
rõ ràng. Bởi vì từ khi chân tay Thập Thất năng động, đã không để Tiểu Lục giúp
đổi thuốc nữa.
Ma Tử lén lút đưa tiền
tích góp cho Thập Thất: “Hồi Xuân Đường của chúng ta… Hắc hắc… Ngươi cũng có
thể nhìn ra y thuật của Lục ca không phải cao siêu cho lắm… Hắc hắc… y thuật
của Viêm Đế Thần Nông thị (1) ngươi nghe nói rồi chứ… Hắc hắc… Ngươi đến trấn
Đông Đầu, nơi đó có y quán tên là Bách Thảo Đường, vu y ở đó là đệ tử của Viêm
Đế Thần Nông, y thuật cực kỳ cao