80s toys - Atari. I still have
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322481

Bình chọn: 9.5.00/10/248 lượt.

ại, “Có thể có chuyện gì được?”

Nhan Hoan không tin nhưng cũng không tiếp tục hỏi, xe chậm chạp tiến

lên theo dòng phương tiện trên đường, hai người không về nhà mà đi tới

quán mì thịt bò, trong lúc ăn mì, cô hỏi, anh đáp, câu được câu không,

sau cùng cô không nói gì nữa, anh cũng im lặng làm thinh.

Lúc xe chạy tới kiếm đạo quán, anh ấn vai cô lại, nói: “Tối nay anh muốn ở một mình.”

Bước lên, vung kiếm, lùi lại… Bước lên, vung kiếm…

Động tác đơn điệu buồn tẻ lặp đi lặp lại, trời càng ngày càng tối,

ánh đèn sáng rực xuyên qua cửa sổ như trải dài màn đêm tới vô tận. Trong Aston Martin, Nhan Hoan khoanh tay nhìn chăm chú vào dáng hình đang

chuyển động in bóng trên cửa sổ phía trước, hoa tuyết rơi xuống từ không trung, một bông, hai bông… lác đác hạ xuống kính chắn gió.

Lúc Tiêu Trạch ngồi vào xe mang theo thân thể nhẹ nhàng khoan khoái thoảng mùi sữa tắm, “Đợi sốt ruột không?”

“Không sao.” Nhan Hoan nói.

Xe xuất phát rời khỏi khoảng sân rộng của kiếm đạo quán, đón gió

tuyết chạy về hướng nhà, nhanh đến điên cuồng. Đỗ xe gọn gàng trong

gara, Tiêu Trạch tháo dây an toàn, trầm ngâm một lát mới nói: “Nhan

Hoan, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì vậy?” Nhan Hoan vẫn đang đợi những lời này của anh.

Tiêu Trạch nói: “Chiều nay Lãnh Ngự Thần đã hẹn gặp anh.”

“Để bàn chuyện gì?”

“Trong tay anh ta có chứng cứ phạm tội của cha anh và Lãnh Thế Hùng.”

“Cái gì?” Nhan Hoan nhíu mày ngờ vực: “Lãnh Thế Hùng và cha anh phạm

tội gì, tại sao anh ta lại nắm đằng chuôi, anh ta uy hiếp anh sao?”

“Đều là thương nhân còn có thể phạm tội gì, hùn vốn phi pháp, đút

lót, nhận hối lộ, đều liên quan đến kinh tế, những tội này đủ để phán

vài năm. Lãnh Ngự Thần bảo anh rời khỏi em, anh ta sẽ mua lại cổ phần

Lãnh Thị và Tần Vũ của anh với giá gấp đôi, bằng không sẽ tố giác cha

anh. Anh ta thật sự tuyệt tình.”

“Tố giác cha anh thì Lãnh Thế Hùng cũng không thoát khỏi liên quan,

Lãnh Ngự Thần sẽ làm thế sao? Cho dù không phải cha đẻ nhưng không có

Lãnh Thế Hùng thì anh ta có thể phất lên không, thật đáng khinh bỉ.”

Nhan Hoan lo lắng hỏi: “Anh định làm thế nào, rời khỏi em sao?”

“Không, sẽ không rời khỏi em, nhưng cũng không thể để cha anh ngồi

tù.” Tiêu Trạch mỏi mệt ngả vào bánh lái, nói ra quyết định cuối cùng:

“Nhan Hoan, anh đã quyết định, thay cha anh gánh nạn này.”

“Gánh tội thay, anh điên rồi sao? Những chuyện đó không phải anh làm, tại sao anh lại gánh tội thay, chứng cứ trong tay Lãnh Ngự Thần giấy

trắng mực đen đều chỉ điểm cha anh, anh muốn gánh thay là có thể gánh ư? Anh coi tất cả cảnh sát là đồ ngốc hết sao? Họ sẽ không điều tra à?”

Đôi mắt đẹp hung dữ trừng anh, trừng đến nỗi sắp chảy nước mắt, Nhan

Hoan nói: “Anh đi tù thì em phải làm sao, bảo em chờ anh ư? Một năm, hai năm hay ba năm, năm năm, mười năm, tám năm, anh có nghĩ đến cảm nhận

của em không?”

“Anh không hề muốn như vậy, nhưng không còn cách nào khác, bệnh của

cha anh em cũng biết, lời bác sĩ em cũng nghe thấy rồi, tim ông không

chịu được kích động mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể… Anh không thể để

nửa đời còn lại của ông phải trải qua trong lao tù. Tuy những năm qua

tình cảm giữa anh và ông không tốt lắm, những nói thế nào thì ông vẫn là người cha đã sinh ra và nuông nấng anh, là một người con, anh chỉ có

thể làm như vậy, Nhan Hoan, mong em hãy hiểu cho anh.”

“Em không hiểu được.” Nhan Hoan giận dữ đẩy cửa xuống xe, hứng những

bông tuyết chạy vào trong tòa nhà, nhìn bóng hình kia dần dần đi xa,

Tiêu Trạch cắn răng, hung hăng nện mạnh vào bánh lái, đuổi theo cô lên

lầu.

Cô khóa trái mình trong phòng, anh điên cuồng phá cửa, “Nhan Hoan, mở cửa cho anh, mở cửa ra đi em, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, biết đâu

sự việc không tồi tệ như em nghĩ, anh nhận tội thay, Hạ Thiệu Nhiên sẽ

nghĩ cách giúp anh ra ngoài.”

Nhan Hoan ở trong phòng hét: “Còn chuyện gì tồi tệ hơn việc anh ngồi

tù đây, anh cho rằng Lãnh Ngự Thần sẽ dễ dàng để anh thoát ra được sao?

Không biết chừng mục đích thực sự của anh ta chính là bắt anh phải đi

tù.”

Tiêu Trạch rống: “Anh có thể chấp nhận thất bại, nhưng không thể

không đánh mà lui, không thể chắp tay dâng em cho người ta. Nếu làm vậy

anh quá chẳng phải đàn ông.”

“Em không phải là đồ vật, dựa vào đâu mà phải dâng em cho anh ta.” Nhan Hoan không chịu yếu thế cũng rống to.

“Nhan Hoan, đợi anh.”

“Em không muốn.” Một câu này của cô nghe ra âm mũi nặng nề, Tiêu

Trạch chắc chắn cô đang khóc, trái tim vốn đã hỗn loạn giờ hoàn toàn bị

cô khuấy cho càng loạn, càng đau, anh phá cửa, “Em mở cửa ra, có nghe

thấy không?”

Một vật nặng nện mạnh lên ván cửa, liền sau đó là tiếng quát, “Cút!”

Nhan Hoan đã khóc không thành tiếng, vành mắt Tiêu Trạch cũng đỏ theo, nghẹn ngào nói: “Nhan Hoan, anh yêu em… Em phải đợi anh.”

Anh yêu em. Câu mà tất cả các cô gái đang yêu thích nghe nhất. Nhan

Hoan lại vô cùng sợ phải nghe được. Lúc lao vào xe của Dạ Sâm, anh đã

từng nói anh yêu cô, bây giờ anh muốn gánh tội thay cha, anh nói anh yêu cô, tình yêu như vậy quá nặng nề, cô không muốn nổi.

Không muốn nổ