Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322602

Bình chọn: 7.5.00/10/260 lượt.

trong ra, vừa

nhìn hai mắt bỗng trừng lớn, vội vã đọc thật nhanh, càng đọc lông mày

anh càng nhíu chặt lại, tờ giấy bị siết mạnh. Giấy trắng mực đen rành

rành ghi lại các giao dịch chuyển tiền, đầu tư vãng lai và một số chứng

cứ ăn đút lót nhận hối lộ của Tiêu Kiến Đông và Lãnh Thế Hùng.

Tiếng nói Lãnh Ngự Thần vang lên không hề có một chút hơi ấm: “Với

thân thể khỏe mạnh của bác trai mà ngồi nhà đá dăm ba năm cũng chẳng hề

gì, nhưng tôi nghe nói bác vừa mới nhập viện. Tim mạch vành phải không,

loại bệnh này không thể để xảy ra sơ suất, không cho phép cảm xúc kích

động, nếu không cẩn thận thì sẽ…” Anh ta ngắm nghía chén trà, khóe miệng từ từ nhếch lên.

Tiêu Trạch thật sự muốn đập bẹp khuôn mặt anh ta.

Lãnh Ngự Thần nói tiếp: “Điều kiện tôi đưa ra đã quá ưu đãi, cộng

thêm cái này mà vẫn không được, vậy thì tôi đành phải chơi cứng, đến lúc đó cả người cả của đều không còn, làm hại cha cậu ngồi tù thì cũng đừng trách tôi vô tình.”

“Xoạt!”

Chứng cứ phạm tội đập xuống mặt bàn, chén trà hơi nghiêng ngả, Tiêu

Trạch dữ dằn trừng anh ta, nói: “Lãnh Ngự Thần, đừng quên Lãnh Thế Hùng

cũng tham gia vào đây, ông ấy cũng là cha anh, nếu thứ này bị lộ ra

ngoài thì cả hai người họ đều không chạy thoát được.”

Lãnh Ngự Thần liếc nhìn anh, lạnh lùng mở miệng: “Tôi nghĩ hình như

cậu đã lầm rồi, Lãnh Thế Hùng là cha của Nhan Hoan, không phải cha tôi,

nhưng nếu Nhan Hoan gả cho tôi thì sẽ khác, muốn cho họ ăn cơm tù hay

không, tất cả tùy thuộc ở cậu, suy nghĩ cho kỹ!”

Lãnh Ngự Thần sửa sang lại Âu phục rồi bỏ đi, Tiêu Trạch căm hận đến

nghiến răng nghiến lợi, xé tan nát tài liệu trong tay thành trăm ngàn

mảnh nhỏ. Lửa giận khuấy đảo lòng anh, không thể từ bỏ Nhan Hoan, không

thể từ bỏ Tần Vũ, không thể để cha ngồiù, anh rơi vào hoàn cảnh tiến

thoái lưỡng nan.

Tiêu Trạch tưởng Nhan Hoan đã về rồi, lúc quay lại bệnh viện mới biết hóa ra cô vẫn chưa đi, cô đang ngồi cạnh giường bệnh của Tiêu Kiến

Đông, vừa gọt táo vừa cùng ông trò chuyện. Trong hành lang thật dài,

Tiêu Trạch nhìn qua cửa sổ thấy hai người đang cười nói vui vẻ bên

trong, lòng thanh thản nhưng đồng thời cũng đấu tranh dữ dội, rốt cuộc

là phải từ bỏ ai.

Sự lựa chọn khó khăn nhất trong ba mươi năm anh sống trên đời, vô

cùng căm ghét phải chọn lựa giữa hai người thân yêu nhất, cảm giác bất

lực, vô vọng bủa vây quanh anh, Tiêu Trạch nặng nề tựa người vào vách

tường lạnh băng.

Nhan Hoan vừa đẩy cửa trông thấy Tiêu Trạch không biết đã đứng đợi từ bao giờ. “Về rồi sao không vào trong?”

“Đang định vào đây.” Tiêu Trạch gượng cười, nhưng vẻ mệt mỏi trên

gương mặt không thể nào che giấu được, Nhan Hoan hỏi: “Lãnh Ngự Thần tìm anh rốt cuộc có chuyện gì?”

“Chuyện công ty, tự anh giải quyết được, em không cần lo lắng.” Tiêu

Trạch giơ hai tay ôm mặt cô, khuôn mặt bé nhỏ trong lòng bàn tay anh

bỗng biến dạng, đôi môi đầy đặn chu thành hình chữ O, đáng yêu chết đi

được. Nặng nề mổ một cái vào miệng cô, anh nói: “Bà xã, để em phải vất

vả rồi.”

Anh vừa gọi cô là bà xã, Nhan Hoan đã cảm thấy ngượng ngùng, “Em đâu

có giúp được gì nhiều, anh mau vào thăm bác đi, từ lúc tỉnh đến giờ bác

cứ nhắc anh mãi, em đi nhà vệ sinh một lát sẽ quay lại.” Tiếng nói nhỏ

nhẹ thốt ra như thể đang ngậm kẹo đường trong miệng, Nhan Hoan đẩy hai

bàn tay to đang ôm mặt cô, nhăn nhăn mũi xoay người bước đi.

Tiêu Trạch đẩy cửa phòng, đi tới ngồi bên giường bệnh. Tiêu Kiến Đông khen Nhan Hoan không ngớt, Tiêu Trạch chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Tiêu Kiến Đông nhận ra con trai có tâm sự, bèn hỏi đến chuyện mà ông quan tâm

nhất, “Lần này đối chọi với Lãnh Ngự Thần, con nắm chắc được bao nhiêu

phần?”

“Nói thật, không hề nắm chắc, anh ta đánh lén Hoa Thần khiến họ không kịp trở tay, đành đi bước nào hay bước nấy.” Tiêu Trạch nói: “Ba, Tần

Vũ là do một tay ba vất vả gây dựng nên, nếu sụp đổ trong tay con, ba có thất vọng, có oán giận con không?”

Tiêu Kiến Đông trầm mặc hồi lâu mới nói: “Thất vọng.”

Cảm giác khó chịu trong lòng Tiêu Trạch lại tăng thêm vài phần.

Tiêu Kiến Đông vỗ vỗ tay con trai, “Nhưng ta còn mãn nguyện hơn nếu

được nhìn thấy con dựng nên một công ty của riêng mình. Lập nghiệp dễ,

giữ nghiệp mới khó, tuy con học tài chính và cũng đã lăn lộn trong xã

hội vài năm, nhưng chính thức tiếp xúc với nghiệp vụ cũng mới vài tháng, về kinh nghiệm con kém Lãnh Ngự Thần không chỉ một hai phần, thua cậu

ta cũng là rất bình thường.”

Nhan Hoan đã đi nhà vệ sinh về nhưng không vào phòng, cô nghĩ hai cha con anh cần không gian riêng. Bỏ chiếc khăn ướt hương trà xanh man mát

đang dán trên chóp mũi, nhìn qua ô cửa sổ thủy tinh, cô thấy hai cha con đang nói chuyện với nhau, từ nụ cười miễn cưỡng của Tiêu Trạch, cô chắc chắn anh đang có chuyện gì đó khổ tâm.

Lúc ra khỏi bệnh viện thì trời đã chạng vạng tối, giờ tan tầm cao

điểm xe cộ chen nhau như mắc cửi, trong xe, Tiêu Trạch gác khuỷu tay lên cửa sổ, bàn tay hơi miết nhẹ vầng trán.

Nhan Hoan hỏi: “Có phải gặp chuyện gì khó giải quyết không?”

Tiêu Trạch ngước mắt nhìn cô, bàn tay to giơ lên luồn vào mái tóc mềm m


Duck hunt