
i.
Tiếng khóc nghẹn ngào nức nở vọng qua cánh cửa, Tiêu Trạch cảm thấy
mình cực kỳ bất lực, trái tim bị tiếng nức nở kia làm cho vỡ vụn, cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, anh dựa vào ván cửa ngồi xuống.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi phơ phất, gió bấc vô tình rít gào thổi qua,
nhưng còn khắc nghiệt hơn thời tiết bên ngoài chính là tâm tình hai
người.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, một giờ, hai giờ, hoặc lâu hơn nữa.
Sau một tiếng “cạch” của chìa khóa, cửa phòng ngủ mở ra, Tiêu Trạch
đang ngồi trên ghế sô-pha đứng bật dậy, nhìn chằm chằm không chớp mắt
người đang chậm rãi đi về phía mình.
Vải voan mỏng manh miễn cưỡng che đi những nơi quan trọng, Nhan Hoan
đứng trước mặt anh, hai mắt vừa đỏ vừa sưng như hai hạt đào nhìn anh
chăm chú, cô nói: “Nếu anh đã quyết định, em sẽ cho anh thứ mà anh
muốn.”
“Cái gì?” Tiêu Trạch cất giọng khàn khàn hỏi.
“Một đứa con.”
Tiêu Trạch ngẩn người, ánh mắt vô định nhìn cô. Nhan Hoan mạnh dạn
dạng chân ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh hôn môi trêu đùa, dần dần chìm
đắm, Tiêu Trạch kéo về một chút lý trí còn sót lại, đè bàn tay nhỏ bé
đang làm loạn của cô, ngăn cản nói: “Một mình nuôi con rất vất vả, Nhan
Hoan, anh không thể…”
Nhan Hoan đã hạ quyết tâm, ánh mắt lóe lên sự bất chấp nhìn anh: “Nếu không có thứ ràng buộc tình cảm này, em sẽ rất nhanh ngồi trên người
đàn ông khác.”
Lời cô như đâm vào thần kinh Tiêu Trạch, rõ ràng anh có tự tin một
trăm phần trăm rằng loại chuyện này sẽ không xảy ra, nhưng nghe vậy cơn
ghen vẫn bùng phát, Tiêu Trạch nghiến răng trừng mắt, “Em dám?”
Nhan Hoan nhướng mày khiêu khích, “Anh có thể thử xem.”
Tiêu Trạch bị dồn ép, nổi giận, anh xoay người đè cô xuống dưới, gấp
gáp điên cuồng hôn cô, vuốt ve cô, vải vóc mỏng manh rách toạc trong tay anh, thân thể mềm mại thơm ngát dưới thân anh trào dâng mật ngọt, anh
liều lĩnh xông vào thế giới của cô, bàn tay to đỡ hai bên mông mãnh liệt đụng chạm…
Đầu lưỡi cuốn đi những giọt mồ hôi trên cổ, lúc sắp đạt tới cao trào, anh gọi tên cô: “Nhan Hoan, anh yêu em.”
Cô che miệng anh, nghẹn ngào nuốt nước mắt: “Xin anh, đừng nói…”
Vốn là cảnh sắc tình yêu vô cùng đẹp đẽ, nhưng giữa đêm đông giá lạnh lại khiến lòng người chua xót tiếc thương, qua đêm nay không biết phải
bao lâu nữa mới có thể yêu cô một cách trọn vẹn như thế này, trong lòng
đau đớn khôn nguôi, Tiêu Trạch một lần lại một lần hung hăng yêu thương
cô, một lần lại một lần gieo những hạt giống quý báu vào tận sâu nơi ấm
áp, cho đến khi chân trời hừng sáng, hoa tuyết ngừng rơi…
Sáng sớm, bệnh viện không có nhiều người.
Tiêu Kiến Đông đang ngủ, Tiêu Trạch không đánh thức ông, chỉ lẳng
lặng ngồi xuống bên giường, nhìn cha nhắm mắt ngủ thật yên bình, anh khẽ chạm vào mạch máu nổi trên mu bàn tay nhợt nhạt. Lần đầu tiên cảm thấy
cha đã già rồi.
Nhan Hoan ngồi trên ghế ngoài hành lang, hai tay nắm chặt, ánh mắt trống rỗng. Một lát sau, Tiêu Trạch đi ra, cô tiến đến đón.
“Anh phải đi rồi.” Tiêu Trạch nói.
“Đừng đi.”
“Chúng ta đã nói chuyện ổn thỏa.”
“Em đổi ý.” Nhan Hoan nhìn anh như hờn dỗi, trong mắt sương giăng mịt mù, “Em đi xin Pierce, ông nhất định sẽ có cách, chuyện công ty và cả
chuyện cha anh ông đều giải quyết được.”
“Haiz!” Tiêu Trạch sợ cô khóc, tiến lên nâng mặt cô, ngón tay gạt một lọn tóc lòa xòa trên trán, giọng nói đầy nuông chiều: “Đây là Trung
Quốc chứ không phải nước Anh, Pierce có thần thông quảng đại cũng không
quản được chuyện này.”
“Em mặc kệ, em không thể để anh đi vào chỗ như vậy, một ngày một giờ, một phút một giây cũng không được.” Nước mắt trong suốt tràn ra khóe
mắt, Tiêu Trạch cúi đầu hôn lên mắt cô, “Đừng khóc… Đừng làm như sinh ly tử biệt, anh cam đoan chỉ qua vài ngày anh sẽ ra được.”
Trong phòng bệnh, Tiêu Kiến Đông đã sớm thức dậy, vài lời nói không
rõ ràng lọt vào tai ông, nhớ lại thái độ của con trai ngày hôm qua, cùng với những chuyện vẫn luôn giữ kín trong lòng, ông đột nhiên ý thức được điều gì. Việc xảy ra bất ngờ cũng không khiến ông kinh ngạc là mấy, bởi vì từ lâu đã tính toán đường lui cho mình.
Tiêu Kiến Đông gắng gượng đứng lên, bàn tay nổi gân xanh vươn về phía điện thoại đầu giường.
Làm việc sai trái thì sớm muộn cũng phải gánh chịu hậu quả. Tiêu Kiến Đông vì lòng tham nhất thời nên đã ăn hối lộ, ông muốn tự thú với cảnh
sát, trước khi tự thú, ông gọi điện cho Lãnh Thế Hùng.
Khi ấy Lãnh Thế Hùng đang ăn cơm với người nhà, sau khi nghe tin đã
giận dữ lật tung bàn, hung hăng tát Từ Giai Oánh một cái rất mạnh. Biết
được chân tướng sự việc, Lãnh Tiểu Mạn căm giận Từ Giai Oánh đến tận
xương tủy, Từ Giai Oánh mang hết tội lỗi đổ lên đầu hai mẹ con Diêu Bội
Bội, Lãnh Tiểu Mạn vừa khóc vừa nói: “Nhưng người tống ba vào tù là mẹ,
không phải Diêu Bội Bội, cũng không phải Nhan Hoan.”
Trong lúc đang cãi nhau, Lãnh Thế Hùng đã bị người đến bắt đi, Lãnh
Tiểu Mạn dùng một loại ánh mắt gần như căm thù sâu sắc nhìn Từ Giai
Oánh, liền đó chạy lên lầu, lấy túi xách, nhét quần áo lộn xộn vào
trong, vừa khóc vừa thu xếp. Sau khi nhanh chóng gói ghém tất cả, cô ta
vội vã