
xe, nhưng em cũng không thể phủ nhận em không
biết kéo đàn, không biết ăn mặc như một công chúa cao sang xuất hiện
trước mắt người đời.
Nhan Hoan, hãy cho anh một cơ hội, để anh yêu em, em sẽ phát hiện ra
anh thích hợp làm người đàn ông của em hơn Tiêu Trạch. Anh sẽ cho em một tấm giấy đăng ký kết hôn, còn có toàn bộ tài sản đứng tên anh, cùng với lời cam đoan của anh, cả đời này chỉ yêu một người con gái là em.”
“Cho tôi toàn bộ tài sản đứng tên anh sao?” Nhan Hoan lườm anh ta,
“Lãnh Ngự Thần, anh đúng là chẳng tiếc thứ gì. Mắt cũng không chớp lấy
một cái. Có phải anh cảm thấy đề nghị của mình rất hấp dẫn không?”
Lãnh Ngự Thần hỏi lại: “Hôn nhân, tiền bạc và quyền lực, tình yêu
vĩnh cửu của người đàn ông, chẳng lẽ em thấy còn chưa đủ hấp dẫn? Nhan
Hoan, ở bên anh em sẽ không hề thiệt thòi.”
“Hay là anh viết một cái hợp đồng đi, ký tên, đóng dấu vào.” Nhan
Hoan cười nhạo, “Hình như anh đã quen bất kể sự việc gì cũng suy nghĩ
rồi giải quyết theo lối kinh doanh. Lãnh Ngự Thần, tình yêu không phải
hàng hóa, hôn nhân không phải giao dịch.
Anh biết không, con người theo bản năng sẽ thích ở bên những đồng
loại cùng chung chí hướng, nhân sinh quan giá trị quan của tôi và anh
dường như không hề giống nhau, thứ anh coi trọng nhất lại là thứ mà tôi
không quan tâm nhất, cho nên chúng ta không thể.”
“Nhan Hoan, đừng nói những lời tuyệt tình như vậy, anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ, hai ngày sau hãy cho anh một đáp án.”
“Đáp án của tôi vẫn luôn rất rõ ràng.”
Lãnh Ngự Thần thâm trầm nhìn cô, quay đầu nhìn thẳng ngọn đèn neon
trên phố. “Nếu như em không muốn thấy Tần Vũ sụp đổ trong tay Tiêu
Trạch, nếu như em không muốn nhìn cậu ta từ con nhà giàu trở thành kẻ
lang thang đầu đường xó chợ, nếu như em không thể thanh thản ở bên cậu
ta sau khi đã kéo cậu ta xuống nước, vậy thì tốt nhất hãy cân nhắc cho
kỹ những lời anh vừa nói.”
“Không dồn ép được Tiêu Trạch, lại quay sang uy hiếp tôi sao?” Ngón
tay luồn vào mái tóc, Nhan Hoan chống nạnh nói: “Lãnh Ngự Thần anh thật
quá hèn hạ.”
Lãnh Ngự Thần nhìn cô, mắt sáng như ngọn đuốc. “Anh thừa nhận mình
hèn hạ, nhưng anh không thừa nhận đây là uy hiếp. Sớm muộn gì em cũng là của anh, sớm muộn gì Tiêu Trạch cũng phải cúi đầu phục tùng anh, anh
chỉ tăng tốc quá trình này mà thôi. Mười năm, thật sự anh đã đợi quá lâu rồi.”
“Lãnh Ngự Thần, anh quá ngạo mạn, quá cuồng vọng, cho anh biết, dù có chờ hai mươi ba mươi hay một trăm năm nữa, anh cũng đừng mơ có được
tôi.” Nhan Hoan căm hận, xô vai anh ta bỏ đi.
Dáng hình cô độc lạnh lẽo đứng sừng sững bên đường trong gió rét rít gào, mãi không muốn rời đi.
Không làm đến cùng, không cố gắng hết sức, không ép mình kiên trì đến giây phút cuối, Lãnh Ngự Thần sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân, hận
chính mình chưa đủ nỗ lực.
Dù Nhan Hoan sẽ vì thế mà căm thù anh, dù anh đã đứng bên bờ vực
thẳm, cũng chỉ có thể cắn răng, làm việc nghĩa không được chùn bước.
Cổ phiếu Tần Vũ rớt giá kịch liệt, nội bộ công ty xảy ra mâu thuẫn,
nhiều cổ đông yêu cầu Tiêu Trạch từ chức, phía trước có sói, đằng sau có hổ, tình hình nguy cấp, Tiêu Trạch không bao giờ thỏa hiệp, một mực cắn răng chống chọi, ban ngày đối phó với một lũ yêu ma quỷ quái, buổi tối
về nhà vẫn phải tươi cười trước mặt Nhan Hoan.
Những lời của Lãnh Ngự Thần kích động Nhan Hoan không ít, cô cảm thấy mình rất có lỗi với Tiêu Trạch, là chính cô đã kéo anh xuống vũng bùn,
đẩy anh vào nước sôi lửa bỏng.
Lãnh Ngự Thần gọi điện tới hạ tối hậu thư, thời điểm tổng kết thị
trường chứng khoán ngày mai sẽ chính là lúc Tiêu Trạch cuốn gói khỏi Tần Vũ, bảo cô hãy tự suy xét sự nghiệp có ý nghĩa thế nào với một người
đàn ông.
Nhan Hoan lạnh lùng quát tháo anh ta, nhưng đồng thời lòng cô cũng bắt đầu dao động.
Thực sự không muốn thấy Tần Vũ mà Tiêu Kiến Đông vất vả gây dựng nên
bị sụp đổ trong tay Tiêu Trạch, không muốn thấy dáng vẻ bị đả kích mất
đi lòng tin của anh, thậm chí cô còn nghĩ liệu Tiêu Trạch có vì thế mà
oán giận cô hay không.
Nhan Hoan gọi điện cho Amy, bởi vì cô biết sẽ chẳng hỏi được chuyện
gì từ Tiêu Trạch. Anh là kiểu người tốt khoe xấu che, có chuyện gì cũng
tự mình gánh vác.
Câu trả lời của Amy khiến lòng cô nặng trĩu, cúp điện thoại, Nhan
Hoan lại gọi cho Diêu Bội Bội, cầu xin bà hãy giúp đỡ tài chính cho Tần
Vũ, nhưng không ngờ lại bị bà cự tuyệt.
Từ chối xong, Diêu Bội Bội cũng không đành lòng, đặt điện thoại xuống quay sang nói với chồng: “Chúng ta có nên giúp đỡ chúng một chút
không?”
Pierce gấp tờ báo lại, nói: “Nhất thiết không được, anh muốn thấy bản lĩnh của thằng nhóc đó, xem nó có thể gắng gượng bao lâu.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì cả. Chưa té ngã làm sao trưởng thành, người trẻ tuổi càng cần phải tôi luyện nhiều.”
“Haiz!” Diêu Bội Bội thở dài: “Đồ ngốc đó không biết đến bao giờ mới phát hiện ra thứ mà em để lại cho cậu ta…”
…
Trong văn phòng Tổng giám đốc Tần Vũ, Tiêu Trạch đứng quay mặt ra cửa sổ, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt, các cách có thể nghĩ đến thì đều nghĩ cả rồi, nhưng vẫn không thể ngăn cản Tần Vũ đi t