Old school Swatch Watches
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321690

Bình chọn: 8.00/10/169 lượt.

lên tiếng, không hiểu sao, cô không muốn liên lụy tiền bạc với anh. Cảm giác này không giống như đối với Tần Vi

Vi, không muốn làm phiền người thân thiết nhất.

Nhưng anh thì không phải người thân thiết nhất của cô!

Lý An Thần nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng quật cường, nhủ thầm: Để xem em có thể chống chọi bao lâu.

Trong căn phòng tối đen như mực, hai người nằm trên hai chiếc giường

đều có tâm sự dần chìm vào giấc ngủ, họ không hề hay biết, thế giới bên

ngoài đang trời long đất lở, cảnh sát ráo riết tìm người khắp nơi.

Các đội cảnh sát liên kết cùng nhau truy quét tội phạm, Thẩm Cận gặp

Tần Vi Vi trong quán bar, biết được Giản Ninh say rượu giờ không rõ tung tích.

Một cô gái say đến nỗi không biết mình là ai mất tích trong đêm,

không chuyện gì có thể khiến người ta lo lắng hơn được nữa. Tần Vi Vi lo phát khóc, níu tay Thẩm Cận xin anh giúp đỮ Thẩm Cận không nói hai lời, đi kiểm tra camera giám sát của quán bar và các giao lộ.

Trong lòng anh còn sốt ruột lo lắng cho Giản Ninh hơn Tần Vi Vi nhiều.

Phần 3

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức hai người trên giường. Lý An Thần vò mái tóc rối bời, xuống giường, vừa mở cửa bỗng sững người.

Thẩm Cận nhìn anh cởi trần, nắm đấm siết chặt, đẩy mạnh anh ra, anh

ta sầm mặt bước nhanh vào bên trong, đến khi nhìn thấy Giản Ninh đang

dùng tấm ga giường bọc lấy thân thể, trái tim anh ta hoàn toàn nguội

lạnh.

Anh ta dùng ánh mắt chất vấn cô: Tại sao lại làm như vậy, chỉ vì năm mươi vạn mà bán mình sao?

Giản Ninh cũng dùng ánh mắt trả lời anh ta: Bán thì sao? Không bán thì sao? Chẳng liên quan gì tới anh hết!

Tần Vi Vi đi theo vào, hai bàn tay nhỏ che miệng, kinh ngạc kêu lên.

Lý An Thần xoa xoa bụng và ngực bị đau, nói: “Anh cảnh sát, lại đến bắt

người sao? Đã xin lệnh bắt chưa?”

Tần Vi Vi nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Lý An Thần: “Chính là anh,

đồ lưu manh bỉ ổi dám ngủ với cô ấy.” Nói xong cô vươn tay về phía mặt

Lý An Thần.

Lý An Thần nghiêng đầu né tránh, nhíu mày, thản nhiên rống: “Tôi ngủ với vợ mình gây cản trở việc gì của các người sao!”

“Vợ?” Tần Vi Vi không thể tin được nhìn về phía Giản Ninh, Giản Ninh thong dong bình tĩnh nói: “Anh ấy là bạn trai tớ!”

Lý An Thần phối hợp đặt mông ngồi xuống giường, cánh tay ôm vòng qua

bả vai nhẵn mịn của cô, đón nhận ánh mắt đầy phẫn nộ của Thẩm Cận nói:

“Làm phiền anh cảnh sát, đưa cô gái này rẽ phải rồi đi thẳng, nhân tiện

đóng cửa lại giùm.”

Thẩm Cận kích động muốn vặn gãy cổ anh, ánh mắt như đao trừng trừng

nhìn hai người. Tần Vi Vi thực sự sợ anh ta sẽ làm chuyện gì quá giới

hạn, giật nhẹ tay áo anh ta, nói: “Đi thôi, Thẩm Cận.”

Thẩm Cận gạt tay cô ra, giận dữ đùng đùng đi ra ngoài. Không cam

lòng, không cam lòng, không cam lòng, anh ta không cam lòng. Hùng hục đi thẳng ra ngoài, đi tới trước xe cảnh sát bên ngoài khách sạn mới dừng

lại.

“Rầm!”

Một nắm đấm cực mạnh nện xuống nắp động cơ xe, “Aaaa!!!!” Thẩm Cận hét to như để phát tiết hết những bực bội tích tụ trong lòng.

Tiếng hét rất lớn, hận không thể xé toạc trời xanh.

Trong khách sạn, lòng Giản Ninh chua xót, nước mắt âm thầm chảy vào

trong, cô rời khỏi vòng tay Lý An Thần, dịch người ra giữa giường, Lý An Thần nhìn cô hồi lâu, đứng dậy cầm áo sơ mi bỏ đi…

*

Lý An Thần nghìn tính vạn tính cũng không tính đến một con đường duy

nhất của Nhan Hoan. Không ngờ Nhan Hoan sẽ vì Giản Ninh mà đua xe với Dạ Sâm, càng không ngờ Nhan Hoan lại thắng.

Lúc hình ảnh chiếc xe phóng như bay tới vạch đích dưới chân núi hiện

lên trên màn hình, giữa đám người bật lên một tiếng khóc cực lớn đến

giật mình. Lý An Thần dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được tiếng

khóc khiến người ta bực bội đó phát ra từ ai. Bước chân không thể kiểm

soát được đi về phía phát ra tiếng khóc, đứng trước mặt người đang ngồi

chồm hỗm dưới đất, anh gằn giọng: “Khóc cái gì, người thắng rồi, em nên

vui mới phải!”

“Không phải anh rất xem thường tôi, cảm thấy tôi chướng mắt sao, còn

quan tâm đến tôi làm gì.” Trong lòng Giản Ninh vô cùng ngột ngạt, không

phải vì điều gì khác, chính là vì anh nói xem thường cô!

“Ai bảo em vì một chút tự tôn mà không đếnhờ tôi!”

Giản Ninh nức nở, nước mắt lưng tròng nhìn Lý An Thần, nói: “Tôi bần

cùng cũng chỉ còn lại một chút tự tôn ấy, đồ nhẫn tâm, anh còn không

biết xấu hổ muốn lấy hết sao?”

Lý An Thần nhìn cô, mãi không nói được lời nào.

Anh đưa cô vẫn đang khóc sướt mướt về nhà Nhan Hoan, ba người quyết

định uống chút rượu, anh xuống lầu mua đồ ăn, lúc quay về thì cô đã làm

xong món trứng cuộn đơn giản kiểu Nhật, hương thơm nức mũi vờn quanh

ngoài phòng khách.

Trứng chiên vàng rộm bên trong cuộn một miếng thịt chân giò hun khói, nhìn rất ngon mắt, Lý An Thần dối lòng hỏi: “Cái này có thể ăn được

không?”

“Trứng cuộn, chưa ăn bao giờ à?” Giản Ninh trợn mắt.

“Đúng là oan gia.” Mặc kệ hai người họ, Nhan Hoan lấy tăm chọc một

miếng trứng bỏ vào miệng, khen lấy khen để, “Hương vị rất được.”

Trông có vẻ như ăn thật sự rất ngon!

Lý An Thần cũng bắt chước Nhan Hoan lấy tăm xiên, cắn một miếng, từ từ thưởn