
h đã nghe thấy những gì cô nói với nhân
viên phục vụ, thế nên cô chẳng sĩ diện nữa, kéo ghế ngồi xuống, nói
thẳng với cô bé đang nhìn trộm Tiêu Trạch: “Bát của tôi cho nhiều cay,
thả nhiều rau thơm một chút.”
“Tôi cũng muốn nhiều cay.” Tiêu Trạch nói.
“Hai vị còn cần gì nữa không?”
Nhan Hoan nói: “Hai chai Coca, thêm một đĩa khoai tây thái sợi chua cay.”
“Tổng cộng bốn mươi ba tệ.”
Tiêu Trạch móc ví, xấu hổ khi phát hiện bên trong không còn một tờ
tiền mặt nào. Ánh mắt long lanh của cô phục vụ lập tức thu hồi.
Con gái bây giờ thực dụng vậy đấy, đàn ông đẹp trai không phải ở khuôn mặt, mà là ở độ dày của ví tiền.
“Để tôi.” Nhan Hoan móc túi lấy tiền trả, cô gái kia nhận lấy rồi đi luôn.
Tiêu Trạch cất ví, “Lần sau tôi mời.”
“…”
Chỉ một lát sau, phục vụ bưng lên hai bát mì thịt bò, phía trên rắc ớt, rau thơm và hành băm nhìn rất ngon mắt.
Tiêu Trạch cầm đũa gắp hết rau thơm trong bát mình, bỏ vào bát của cô.
Những người có quan hệ rất thân mật mới có những cử chỉ như vậy. Nhan Hoan nhíu mày nhìn anh gắp sạch sẽ rau thơm trong bát, sau đó mới cầm
đũa lên bắt đầu ăn mì.
“Tôi không thích ăn rau thơm.”
“…”
Không ăn thì thôi!
Nhan Hoan không để ý đến anh nữa, dùng đũa gắp mì đưa lên miệng hút,
phát ra những tiếng rất nhỏ, lúc nào cay quá lại há miệng hít hà, vặn mở nắp chai Coca, tu ừng ực hết sạch.
Bởi vì quá cay, Tiêu Trạch ăn rất chậm, vừa ăn vừa nhìn cô, một lớp
mồ hôi mỏng phủ trên chóp mũi, anh lấy ra chiếc khăn tay màu xanh đậm,
lau mồ hôi.
Nhan Hoan hỏi: “Bao giờ trả xe cho tôi?”
“Làm lái xe cho tôi một lần nữa.”
Nhan Hoan không ngờ một lần nữa mà Tiêu Trạch nói lại là tận vài ngày sau.
…
Gió thu mang theo hơi lạnh thổi qua bãi đỗ xe trống trải phía sau
xưởng sửa chữa, Tiểu Thứ và mấy người khác nhàn rỗi ngồi chơi bài trong
một góc mát mẻ. Nhan Hoan lười biếng gối đầu lên tay nằm trên mui Aston
Martin hưởng thụ ánh mặt trời mùa thu, trong lòng băn khoăn, không biết
bao giờ Tiêu Trạch mới tới tìm cô.
Đang thiêm thiếp thì Ken vác thân hình mập mạp đi tới, ánh mắt đảo
quanh chiếc Aston Martin màu bạc, gác tay lên mui xe nói: “Hỏi em một
vấn đề riêng tư.”
“Vâng!”
“Em với Tiêu Trạch tiến triển đến bước kia rồi hả?”
Híp híp mắt nhìn mặt trời, Nhan Hoan nói: “Em với anh ta không phải kiểu như anh tưởng tượng đâu, bọn em chả có gì.”
“Chả có gì! Chả có gì ai lại hai ngày ba bữa chạy tới đây, chả có gì
lại mang chiếc xe thể thao vài trăm vạn cho em đi.” Aken bày ra vẻ mặt
ai mà tin được, ngữ điệu khẳng định: “Nó có ý với em.”
Nhan Hoan nghiêng đầu nhìn Aken, “Anh ta có ý với em hay không em không biết, em chỉ biết em chẳng có ý gì với anh ta.”
Aken xoay người tựa vào thành xe, nói: “Một thằng coi xe như vợ mình
chắc chắn sẽ đối xử với bạn gái không tồi, trong đám con nhà quyền thế
chơi xe chỉ có Tiêu Trạch là có chút bản lĩnh đàn ông, còn nhớ anh từng
bảo giới thiệu bạn trai cho em không, chính là nó. Nhan Hoan, anh quen
nó lâu như vậy rồi, chưa bao giờ thấy nó để tâm đến cô gái nào như đối
với em đâu.”
“Để tâm?” Nhan Hoan xì một tiếng coi thường, “Để tâm trêu chọc em thì có!”
“Đàn ông trêu chọc một cô gái càng chứng tỏ anh ta thích cô gái đó,
thích đấy, hiểu không! Anh mà là em thì đã sớm bắt nó lại dùng toàn lực
sai bảo hết việc này đến việc khác như tù nhân rồi.” Aken quay đầu liếc
cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc lư thân mình màu mỡ đi vào
trong nhà.
Nhan Hoan ngồi dậy, bất mãn la hét với bóng lưng kia: “Anh thật sự coi em là đàn ông đấy à.”
Tiểu Thứ Mã Khải ở trong góc vừa chơi bài vừa tán nhảm, những từ ngữ
dung tục lọt vào tai cô. Phụ nữ mà lăn lộn giữa đám đàn ông thì cũng
chính là nửa đàn ông.
Nhan Hoan lại hậm hực nằm xuống, tay che ánh nắng mặt trời rực rỡ, trong đầu quanh quẩn một từ “thích” kia.
Làm sao có thể.
Nhan Hoan có thể sửa xe, có thể uống rượu, có thể đánh nhau, có thể
rất nhiều, đồng thời không thể cũng rất nhiều, một trong số đó chính là
tự mình đa tình.
Bầu trời thuộc về mình thì phải nắm trong lòng bàn tay, đặt giữa hai
đầu lông mày, mà những người và việc không thuộc về mình thì không cần
phải gắng gượng bắt lấy.
Giống như Tiêu Trạch, cô và anh ta nhất định là người của hai thế giới.
Điện thoại trong túi quần rung bần bật, cô móc ra lật người đưa lên tai, uể oải bắt máy: “Alô?”
Giọng nói trầm thấp từ tính đã biến mất vài ngày kèm theo những tiếng hô ồn ào truyền vào màng nhĩ, “Tôi ở kiếm đạo quán dưới chân Bình Sơn,
cô tới đây.”
…
Nhan Hoan cảm thấy loại vận động như kiếm đạo này có sức quyến rũ là nhờ Tiêu Trạch.
Trong kiếm đạo quán, Tiêu Trạch mặc trang phục kiếm đạo màu xanh đậm, đầu đội mũ bảo hộ, tay cầm kiếm trúc, đi chân trần, đang một chọi ba
chiến đấu say sưa. Âm thanh của kiếm trúc va chạm vào nhau hòa cùng
những tiếng hò hét hùng hồn vang vọng kiếm đạo quán, khí thế mạnh mẽ,
oai phong lẫm liệt đến kinh hoàng đó khiến người ta rung động. Nhan Hoan ở ngoài xem mê mẩn, ánh mắt từ đầu đến cuối chuyên chú vào người đàn
ông chói lóa trên sàn đấu.
Nhìn anh vung kiếm tấn công sẽ không kiềm chế được