XtGem Forum catalog
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322823

Bình chọn: 9.5.00/10/282 lượt.

ng

quy cũng chỉ là nữ giới, thể lực không thể bằng đàn ông, động tác điều

khiển vũ khí ngày càng chậm dần, một giây không chú ý đã bị một tên đạp

trúng, cô chật vật ngã trên mặt đất, kéo theo Mã Khải ở bên cạnh cũng

nặng nề ngã xuống.

Tên đeo dây chuyền vàng xoa phần eo bị sưng tấy, nhe răng trợn mắt

nhặt cây côn rơi trên đất, hùng hổ xông tới chỗ Nhan Hoan, cây gậy giơ

lên nhắm thẳng đầu cô mà giáng xuống…

Vũ khí vung lên một nửa bất chợt dừng lại, đằng sau truyền đến tiếng

bánh xe ma sát bén nhọn, tên đeo dây chuyền vàng không thể không dừng

động tác, quay đầu xem xét, ngay tức khắc chân hắn liền mềm nhũn ra.

Một cỗ Corvette Z06 [1'> phiên bản 10 khoa trương lao thẳng vào trong

xưởng. Trên vị trí lái, gương mặt người đàn ông vô cùng khó coi, dáng vẻ hung ác như thể không gây tai nạn chết người không bỏ qua, Nhan Hoan

nhìn đến hãi hùng khiếp sợ.

[1'> Chevrolet corvette z06: một dòng xe thể thao của hãng Chevrolet.

Chiếc xe lao nhanh như tên bắn rồi đột ngột phanh lại chỉ cách Nhan

Hoan nửa mét, bánh xe hất lên đầy khói bụi khiến cô bị sặc, sau khi Lãnh Ngự Thần nhìn cô đầy thâm trầm, chiếc xe lùi lại quay đầu phóng về phía tên đeo dây chuyền vàng.

Tên đeo dây chuyền vàng sợ quá hét toáng lên, chạy đông chạy tây, bị

Corvette dồn vào trong góc, hắn run rẩy kinh hoàng kêu lên: “Đừng tới

đây, đừng tới đây.” Cây côn sắt trong tay hắn tuột ra, nện xuống kính xe bằng thủy tinh, thủy tinh nứt ra một mảng lớn.

Lãnh Ngự Thần không hề có ý định dừng lại, đầu xe thúc vào chân hắn,

tên đeo dây chuyền vàng sợ hãi loạng choạng, cả người ngã gập trước đầu

xe. Lãnh Ngự Thần sắc mặt thâm trầm lùi xe, hắn nặng nề ngã ra đất. Bánh xe ma sát với mặt sàn phát ra những tiếng nhói lòng, tên đeo dây chuyền vàng gắng gượng đứng dậy nhưng lại bị xe chèn tới vách tường, sau nhiều lần tra tấn, hắn sợ tới mức thoi thóp chỉ còn thiếu nước đái ra quần.

Thủ đoạn của Lãnh Ngự Thần vô cùng tàn nhẫn, Mã Khải vừa xem vừa tặc

lưỡi, kéo tay Nhan Hoan trêu ghẹo: “Em gái, dạo này đường tình nở rộ

nhỉ! Đến cả đại thiếu của Lãnh gia cũng có liên hệ.”

“Nói linh tinh gì đó.” Nhan Hoan véo anh ta một cái, Mã Khải đau quá “á” lên một tiếng.

“Không sao chứ?” Nhan Hoan giật mình nhìn anh ta.

Mã Khải xoa eo, “Không sao, nhưng mà em dâu hai ngày nay có vẻ hưởng thụ cuộc sống về mặt ấy ấy quá độ rồi đấy.”

“Anh bớt lắm mồm đi.” Nhan Hoan ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng căng thẳng.

Bởi vì anh đã đến…

Tên đeo dây chuyền vàng bị giày vò đến kiệt sức không thể đứng dậy,

Lãnh Ngự Thần mới cho xe dừng lại, anh đẩy cửa xuống xe, bước từng bước

về phía hắn. Trong nhà xưởng yên tĩnh, tiếng gót giày da nện xuống mặt

sàn lạch cạch, nghe tựa như tiếng bước chân của tử thần, tên đeo dây

chuyền vàng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lãnh Ngự Thần dừng lại trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, đôi môi mỏng hơi mấp máy, phát ra thanh âm không hề có độ ấm. “Ai sai mày làm?”

Tên đeo dây chuyền vàng nhìn đôi giày da không vương một hạt bụi trước mắt, câm như hến.

“Không nói sao?”

“…”

Giày da bóng lộn bất ngờ đạp lên vai tên đeo dây chuyền vàng, ánh mắt Lãnh Ngự Thần vô cùng hung dữ, cúi người kéo sợi dây chuyền to cỡ bằng

ngón tay của hắn. Tên đeo dây chuyền vàng lập tức ngạt thở, há to mồm,

hai tay quờ quạng.

“Có nói hay không?” Lãnh Ngự Thần ép hỏi.

Tên đeo dây chuyền vàng chịu thua, “Tôi, nói.”

Lãnh Ngự Thần buông tay, mặt tên đeo dây chuyền vàng đỏ gay, hắn ra

sức thở lấy thở để, trên cổ hằn một vệt đỏ chói mắt. “Là, là tiểu thư

của Lãnh gia, muốn tôi giáo huấn người họ Nhan kia.”

Kẻ xúi giục ngoài dự kiến này khiến sắc mặt Lãnh Ngự Thần trầm xuống, môi mỏng khẽ mở, “Cút.”

Tên đeo dây chuyền vàng như được đại xá, cắp đuôi chạy ra khỏi xưởng.

“Lãnh tổng, anh tới thật kịp thời, nếu không tôi và Nhan Hoan có khả

năng trở thành đồ nhắm rượu của bọn chúng rồi.” Mã Khải bước tới nói lời cảm tạ.

Lãnh Ngự Thần hơi nhếch khóe miệng, “Không bị thương nặng chứ?”

“Vết thương nhỏ thôi, không việc gì.” Mã Khải ha ha cười, “Hai ngày là khỏi.”

Lãnh Ngự Thần nhìn Nhan Hoan, đáy mắt lay động một thứ tình cảm nào

đó, như thể đang ra sức đè nén, tay nắm chặt thành quyền, mãi sau mới

khó khăn nói ra một câu, “Có bị thương ở đâu không?”

Anh đang đứng trước mặt cô, đưa tay ra là có thể chạm vào. Chưa bao

giờ nghĩ mình sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh chật vật, nhếch nhác đầy

bụi đất này.

Sợ hãi, chán ghét, tim đập nhanh, Nhan Hoan bị vây quanh bởi nhiều

loại cảm xúc, thậm chí nhất thời không biết nên làm thế nào. Nhớ lại

ngày trước, Diêu Bội Bội đã từng nói với cô: “Khi nào có thể bình tĩnh

thản nhiên đối mặt với người của Lãnh gia, khi đó là con đã thoát ra

được khỏi quá khứ đau buồn.”

Một lọn tóc đen bị mồ hôi thấm ướt dính bết vào má, Lãnh Ngự Thần đưa tay muốn giúp cô gạt ra, Nhan Hoan nghiêng người né tránh, ánh mắt cô

nhìn anh ngập tràn sự cảnh giác.

Một bầu không khí không bình thường chậm rãi lưu động giữa hai người, Mã Khải ho nhẹ một tiếng, niềm nở mời Lãnh Ngự Thần vào văn phòng của

Aken.

Aken trở về biết có