
chịu được rống to, tiến lên mở tay cha níu lấy áo Long
Nghiêm."Long Nghiêm hiểu y thuật, hắn ngày ngày vì Thư Nguyệt bắt mạch,
nếu như hắn nói Thư Nguyệt không có mang thai, vậy nếu không có mang thai, cha
rốt cuộc đang nháo cái gì a?"
"Tiểu tử thúi này
nói láo!"
"Cha." Lam Thư
Nhật mắt trợn trắng.
"Nhạc phụ tại sao
khẳng định Thư Nguyệt mang thai?"
"Bởi vì ta mới vừa
đến Tú khinh lâu tìm nàng, nhìn thấy nàng đang may quần áo trẻ con, nếu như
không phải là mang thai, nàng may chúng làm cái gì?"
"Ha ha ha --"
Lam Thư Nhật ôm bụng cười cười to. Trời ạ, hắn vẫn biết cha rất biết làm quạ
đen, thật không nghĩ đến thế nhưng sẽ làm ra loại quạ đen này.
"Cười cười cười,
cười cái gì cười, muội muội ngươi cũng nhanh muốn mất mạng, ngươi còn cười
được? !" Lam lão gia tức chết.
"Nhạc phụ, Thư
Nguyệt không mang thai." Long Nghiêm cũng không nhịn được nhếch khóe
miệng.
"Nguyệt nhi rõ ràng.
. . . . ."
"Cha, những thứ kia
là muốn đưa cho Hoa Quế ." Lam Thư Nhật cười đủ rồi, hảo tâm giải thích.
"Hả? !" Lam lão
gia miệng há hốc, ngơ ngác hơi giật mình .
Long Nghiêm giơ tay lên
vỗ vỗ gương mặt Lam lão gia, kêu hắn hồi thần, "Nhạc phụ. . . . . ."
"Làm cái gì, không
biết lớn nhỏ!" Lam lão gia thẹn quá thành giận đẩy tay của hắn ra quát.
Long Nghiêm nghi
ngờ nhìn tay của hắn, hắn nhớ Thư Nguyệt đều là như vậy
kêu mình trở về khi luôn nhìn nàng xuất thần a!
Không thể làm như vậy
sao? Không biết lớn nhỏ?
Chờ một chút nữa hỏi Thư
Nguyệt xem.
"Hoa Quế muốn những
thứ kia làm cái gì?" Lam lão gia không quá tin tưởng, "Chẳng lẽ nàng
mang thai?"
"Oa ha ha ha! Hoa
Quế, Hoa Quế mang thai? Ha ha, cười chết con!"Lam Thư Nhật ôm bụng cười
to. Trong đầu hiện lên bộ dạng Hoa Quế mang thai, đây còn không phải là hình
ảnh buồn cười nhất, mà là nghĩ đến rốt cuộc là nam nhân như thế nào có thể áp
đảo thân hình to con của nàng, còn để cho nàng mang thai, đã cảm thấy buồn
cười.
"Thư Nhật, ngươi tên
tiểu tử này mất trí rồi có phải hay không, cười không ngừng!" Lam lão gia
tức giận rống.
"Nhạc phụ, mất trí
sẽ không làm cho người cười không ngừng, " Long Nghiêm giải thích.
"Ha ha ha --"
nghe vậy, vốn là thoáng dừng lại nụ cười Lam Thư Nhật lại buột miệng cười to.
"Đủ rồi, câm
miệng!" Lam lão gia phiền não bứt đầu."Nhanh lên một chút nói rõ cho
ta, đến cuối cùng là Hoa Quế muốn những thứ kia để làm cái gì?"
"Khụ khụ --"
Lam Thư Nhật miễn cưỡng không cười, bắt đầu giải thích, "Bởi vì Hoa Quế
khéo tay, điêu khắc đồ gỗ hình con nít rất đẹp, rất nhiều cô nương thích, cho
nên con định mở một cửa hàng tượng gỗ để cho Hoa Quế kinh doanh, mấy ngày trước
Thư Nguyệt đột nhiên nảy ra ý tưởng, cảm thấy có thể làm chút quần áo để con
nít mặc. Con cùng Long Nghiêm cảm thấy cái điểm này không tệ, cho nên liền
quyết định áp dụng, Thư Nguyệt tự nguyện phụ trách trước làm ra vài món hàng
mẫu xem một chút hiệu quả, nếu như không tệ, con sẽ mời mấy phụ công may số
lượng lớn, cùng nhau buôn bán."
"Cho nên. . . . . .
Nguyệt nhi không có mang thai?" Lam lão gia vẻ mặt buông lỏng.
"Tạm thời sẽ không
mang thai." Long Nghiêm nói.
Lam Thư Nhật nghe vậy chỉ
có thể liếc mắt, tên ngu ngốc này!
Quả nhiên, Lam lão gia
vừa nghe đến câu trả lời của hắn, lại nổi trận lôi đình.
"Tạm thời? ! Tiểu tử
thúi, ngươi là có ý gì, ngươi vẫn là có ý định để cho Nguyệt nhi mang thai có
phải hay không? Hả !" Lam lão gia lại một lần nữa túm lấy vạt áo của hắn gầm
thét.
Long Nghiêm cười
nhạt."Nhạc phụ, Thư Nguyệt thân
thể mặc dù so với người bình thường yếu một chút, nhưng muốn mang thai thì sống
chết cũng đã không thành vấn đề, cha không cần quá lo lắng."
"Cái gì không cần
quá lo lắng, ta lo lắng muốn chết! Đáng giận! Đây chính là mục đích của ngươi
có đúng hay không, điều dưỡng hảo thân thể Nguyệt nhi, để cho nàng thay ngươi
sinh con!"
"Nhạc phụ, con đối
với chuyện có hài tử hay không một chút để ý cũng không có, cho nên cũng sẽ
không nói lúc thân thể Thư Nguyệt tốt hơn sẽ để cho nàng mang thai, cho nên nói
tạm thời, là bởi vì nếu như Thư Nguyệt khát vọng có hài tử... , con sẽ thành
toàn khát vọng của nàng."
"Không thể, coi như
Thư Nguyệt tự mình nghĩ sinh, ngươi cũng tuyệt đối không thể đáp ứng!" Ái
thê hắn chính là như vậy, hắn mềm lòng, thuận theo nàng, mới có thể mất đi
nàng.
Long Nghiêm lắc
đầu." Tâm nguyện Thư Nguyệt con nhất định sẽ giúp nàng thực hiện, nhưng
con sẽ không để cho nàng gặp chuyện không may ."
"Ngươi không cách
nào bảo đảm!"
"Nhạc phụ, Thư
Nguyệt trên đường hoàng tuyền tuyệt đối sẽ không cô đơn, con sẽ phụng bồi nàng,
như vậy bảo đảm đủ chưa?" Long Nghiêm chăm chú nhìn hắn.
Lam lão gia hết ý kiến,
một lúc lâu, mới chán nản buông hắn ra,
chán nản nói: "Nếu như vạn nhất Nguyệt nhi có chuyện gì, coi như ngươi đền mạng thì có ích lợi gì
đây?"
"Không phải là đền
mạng, đây là con đối với Thư Nguyệt cam
kết, cũng là tâm nguyện của con, bất kể là nhân gian, trên trời hoặc Hoàng
Tuyền, con cũng sẽ phụng bồi nàng."
Lam lão gia nhìn hắn,
thật lâu, mới từ từ thở dài.
"Cha biết n