
ởi sắc đến như vậy. Sự chuyên nghiệp và
chuyên tâm của Leila luôn khiến cho tất cả đồng nghiệp khâm phục, hơn
nữa, tài năng thiết kế bẩm sinh của cô khiến cho những nhà thiết kế khác đều hâm mộ. Vì vậy mấy năm nay, Alina nhìn thấy luôn là một Leila xinh
đẹp, thần thái sáng láng, sự nghiệp vẻ vang.
Hôm nay sự tiều tụy
và bất lực của Leila khiến cho Alina có chút không thích ứng kịp. Nhiều
năm như vậy, cô rốt cuộc đã dỡ xuống lớp vỏ bọc kiên cường rồi sao?
‘Leila, thực ra chị không cần giải thích gì với mọi người cả bởi vì …’
Alina muốn nói lại thôi, biểu tình trên mặt có chút không được tự nhiên.
‘Bởi vì sao?’ Sầm Tử Tranh hỏi lại.
Alina hít sâu một hơi, lấy can đảm nói: ‘Mọi người đều ở phòng họp, Leila, chị qua thì sẽ biết thôi!’
Trên gương mặt âu sầu của Sầm Tử Tranh hiện lên một chút nghi hoặc, một chút tức giận nhưng biểu tình đó lướt qua rất nhanh, cô đặt tách cà phê
xuống, đứng dậy nhẹ giọng nói: ‘Đi thôi!’
Bất luận là thế nào, nên đối mặt thì cũng phải đối mặt thôi, không phải sao? Dù bây giờ cô đã sắp ngã quỵ rồi!
Phòng họp rất yên lặng, khi Sầm Tử Tranh lấy hết dũng khí bước vào, nhìn từng gương mặt thân quen của mỗi người, nước mắt suýt nữa không nhịn được mà rơi xuống!
Cô lặng lẽ bước đến vị trí của mình, ngồi xuống, ngay lúc cô định lên tiếng thì bất ngờ, cả phòng họp rộ lên những tràng vỗ
tay! Trước mắt Sầm Tử Tranh lúc này là những gương mặt tràn đầy hưng
phấn.
Hành động và biểu tình ngoài sức tưởng tượng này của mọi
người khiến cho Sầm Tử Tranh ngây ngẩn cả người, cô sững sờ nhìn từng
gương mặt tươi cười kia, bất chợt có cảm giác như mình đang nằm mơ.
‘Mọi người … sao vậy?’ Cô kinh ngạc hỏi.
Lúc này còn chuyện gì có thể khiến cho mọi người vui vẻ đến vậy sao?
HÌnh như có gì đó không thích hợp!
‘Leila, nghe nói chúng ta sắp vào Cung thị làm việc, trở thành một nhân viên
của Cung thị, đúng không?’ Một nhà thiết kế có thâm niên kích động hỏi.
‘Leila, chị thật tài giỏi nha. Em nghĩ sau này chúng ta có Cung thị làm chỗ dựa vậy thương hiệu Leila có thể hoàn toàn phát huy được rồi!’ Một nhân
viên phòng kế hoạch hưng phấn tiếp lời.
‘Em cũng thấy mình rất
may mắn, mới làm việc chưa bao lâu thì đã được gia nhập vào Cung thị
rồi, Leila, chị đúng là đại ân nhân của em, sau này em quyết một lòng
theo bên cạnh chị!’ Trợ lý thiết kế mới đến mắt lòe lòe sáng, trên mặt
tràn đầy vẻ cảm kích nhìn Sầm Tử Tranh nói.
Nhất thời cả phòng
họp xôn xao cả lên, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng gần như tạo thành một vẻ hoàn toàn đối lập với vẻ u sầu trên mặt Sầm Tử Tranh.
Lúc này trên mặt Alnia cũng đầy ý cười, cô dựa sát vào Sầm Tử Tranh, thì
thào bên tai cô: ‘Thế nào? Phản ứng của mọi người không giống như chị
tưởng tượng đúng không?’
Sầm Tử Tranh lại lần nữa ngây người tại chỗ, cô thấy mình sắp không hòa nhập được với bầu không khí vui vẻ này.
Sao thế nhỉ?
‘Mọi người đối với quyết định thu mua của Cung thị vui vẻ vậy sao?’ Rốt cuộc cũng có thể cất nên lời, Sầm Tử Tranh lên tiếng hỏi, trong đôi mắt đẹp
lộ ra vẻ không thể tin được, nhìn mọi người.
‘Leila, thực ra lúc
đầu chúng ta quyết định hợp tác với nhà thiết kế Sun là bởi vì cần thêm
nguồn vốn để phát triển thương hiệu của chúng ta, bây giờ không phải là
tốt rồi sao? Cung thị tài phiệt là chỗ dựa cho chúng ta, điều này đối
với thương hiệu Leila mà nói chỉ có lợi không có hại!’ Một đồng nghiệp
của cô cũng cười, nói.
‘Đúng đó, so với nhà thiết kế Sun, hợp tác với Cung thị rõ ràng là có lợi hơn nhiều, tôi nghĩ không lâu nữa đâu
thương hiệu Leila nhất định sẽ trở thành một trong những thương hiệu
thời trang cao cấp nổi tiếng toàn cầu!’ Nhân viên phòng kế hoạch hào
hứng vạch ra tương lai.
Hô hấp của Sầm Tử Tranh càng lúc càng dồn dập, cô nhìn mọi người sau cùng quả thực không nhịn nổi nữa, lên tiếng: ‘Mọi người đừng lạc quan quá như vậy. Nếu một khi thương hiệu Leila bị
Cung thị thu mua vậy tương lai của thương hiệu Leila nằm trong sự khống
chế của người khác, tôi không thấy tương lai có gì tốt đẹp cả. Cung thị
có nhiều sản nghiệp như vậy, nếu như họ không chú ý phát triển ngành
thời trang, vậy chúng ta cũng không có cách nào!’
Cô cần phải nói rõ tiền căn hậu quả cho mọi người hiểu!
‘Leila, tôi cảm thấy đây chỉ là do cô quá lo xa thôi. Nếu như Cung thị đã quyết định thu mua thương hiệu của chúng ta vậy chẳng phải là tổng giám đốc
của Cung thị đã nhìn ra tiềm lực phát triển của thương hiệu này sao? Nếu không phải như vậy ngài ấy sao lại phí tiền đi thu mua thương hiệu
Leila làm gì?’ Một nhà thiết kế khác phân tích một cách rành mạch. Lời của vị kia ngay lập tức nhận được sự đồng tình của các đồng nghiệp
khác, nhìn thái độ lạc quan và hào hứng với tương lai của mọi người,
lòng Sầm Tử Tranh lại lần nữa ẩn ẩn đau.
Một lúc lâu sau cô mới
gian nan thốt ra lời: ‘Thực ra … mọi người có bao giờ nghĩ đến, Cung thị lần này quyết định thu mua là một thương hiệu thời trang chứ không phải là phòng làm việc của chúng ta, chính vì vậy, tôi thật sự rất lo cho
tương lai của mọi người …’
Nói đến đây, Sầm Tử Tranh k