
về đến đây
đã gần như kiệt sức rồi, bà để cho nó nghỉ ngơi cho khỏe đi. Có chuyện
gì ngày mai hẵng nói cũng không muộn!'
Nói rồi ông nhìn về phía dì Tề và đám người làm: 'Các người cũng sớm đi nghỉ ngơi đi!'
'Dạ, lão gia!' Đám người làm cảm thấy bầu không khí này quá ngột ngạt, được
lệnh giải tán đương nhiên là nhanh chóng rời đi cho thoát nạn.
Nào hay Trình Thiến Tây vẫn không chịu tôi, bà vỗ mạnh lên bàn trà, không
chút cố kỵ hành động kia có ảnh hưởng đến hình tượng phu nhân cao quý
của mình hay không.
'Hừm, Tử Tranh, ông kêu cũng thân thiết quá
nhỉ? Sao, chẳng lẽ ông sợ tôi làm khó con dâu tốt của ông sao? Dì Tề,
kêu chúng nó xuống đây cho tôi, ngay bây giờ!'
'Thiến Tây, bà ...'
Cung Doãn Thần biết cá tính bướng bỉnh của vợ mình đã đến lúc bộc lộ, ông không biết nói gì chỉ vô lực lắc đầu.
Dì Tề dè dặt bước đến gần bà, nói: 'Phu nhân, vừa nãy thiếu gia có dặn
lại, nói hôm nay thiếu phu nhân rất mệt, đừng nên làm phiền ...'
'Thiếu phu nhân?'
Trình Thiến Tây cao giọng hỏi lại sau đó nói một cách châm chọc: 'Xem ra thực sự đã là chim sẻ thành phượng hoàng rồi, đúng là một nha đầu không biết phép tắc!' Trong phòng, Cung Quý Dương chu đáo giúp Sầm Tử Tranh chuẩn bị một bộ
quần áo mặc ở nhà, vừa định giúp cô thay, nào ngờ khi tay hắn vừa đụng
đến cổ áo cô, Sầm Tử Tranh đã chặn lại, mặt hơi phiếm hồng ...
'Em ...em tự thay!'
Tuy hai người đã từng có quan hệ nhưng cô vẫn rất không quen đối mặt hắn mà không giữ lại chút gì.
Nét mặt Cung Quý Dương đầy thú vị nhìn cô, bàn tay hắn dời xuống giữ lấy bờ eo mảnh khảnh của cô, giọng ái muội nói: 'Sao vậy? Bây giờ anh là người chồng được pháp luật thừa nhận của em nha, chồng giúp vợ thay quần áo
là chuyện đương nhiên thôi!'
'Anh đúng là ... đáng ghét cực!'
Mặt Sầm Tử Tranh càng hồng hơn, bất chấp thân thể mệt mỏi, cô giật lấy bộ
quần áo trên tay hắn, thuận tay thúc hắn một cái rồi chạy nhanh vào
phòng tắm.
Môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn theo bóng lưng đang dần mất hút của cô mà vẫn lưu luyến chưa rời.
Sinh mệnh, như bước vào một giai đoạn mới, có cô gái này ở bên cạnh, tất cả chợt trở nên đầy đủ và chân thực hơn nhiều.
Nụ cười của hắn chợt biến mất theo tiếng gõ cửa phòng, khi lời của dì Tề
lọt vào tai của Cung Quý Dương, vẻ mặt hắn chợt có chút thay đổi.
Không lâu sau, Sầm Tử Tranh đã tắm rửa thay đồ xong bước ra, ngay lập tức đã thấy mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
'Đừng lộn xộn mà ...' Cô nũng nịu nói, không ngừng né tránh nụ hôn của hắn, 'Em có chuyện muốn nói với anh!'
'Nói đi!'
Môi Cung Quý Dương thuận thế đáp xuống vành tai cô sau đó vùi mặt vào vùng gáy trắng nõn của cô.
Sự tiếp xúc ấm áp khiến lòng Sầm Tử Tranh xúc động không thôi, cô chợt thở dài một tiếng, vòng tay và mùi long diên hương quen thuộc khiến cô cảm
nhận được một cảm giác an toàn chưa từng có.
'Quý Dương, anh nói xem chúng ta có nên xuống gặp cha mẹ không?'
Lời của cô khiến Cung Quý Dương hơi ngẩng đầu lên, sau khi cẩn thận suy
nghĩ thấu đáo, Cung Quý Dương hơi mỉm cười: 'Đây là nguyên nhân em không muốn trở về biệt thự mà về Cung Viên sao?'
Sầm Tử Tranh gật đầu, cô thở dài một tiếng thật sâu, 'Em đã kết hôn với anh, dù sao cứ trốn
tránh mẹ anh cũng không tốt mà, nên đối mặt thì trước sau gì cũng phải
đối mặt thôi! Em muốn cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu này!'
Cung Quý Dương âu yếm cọ mũi cô: 'Muốn cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu
thì trước tiên phải sửa miệng đã. Sao lại còn kêu "mẹ anh" chứ?'
'Người ta còn chưa quen mà ...' Sầm Tử Tranh rầu rĩ nói.
Không quen là một chuyện, chủ yếu chính là ... xem ra mẹ của Quý Dương vẫn
còn chưa cam tâm, bằng không sao lại không chịu đến dự hôn lễ chứ?
Thực ra đến hôm nay cô có thể cùng Quý Dương rời đi, trở về biệt thự nghỉ
ngơi một đêm sau đó đi hưởng tuần trăng mật nhưng Sầm Tử Tranh nghĩ, dù
sao cô cũng đã trở thành người nhà họ Cung, vào ở trong Cung Viên là
chuyện sớm muộn mà thôi nên cô mới đề nghị với Cung Quý Dương trở về
đây, mục đích chính là hy vọng có một ngày có thể thật sự cùng mẹ chồng
cô xóa tan những hiềm khích.
Tất cả những việc cô làm đều vì Quý Dương mà suy nghĩ bởi cô yêu hắn, cô nguyện ý vì hắn thử hết mọi cách.
Cung Quý Dương lại không biết những suy nghĩ của cô, hắn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: 'Tranh Tranh, hôm nay em đã mệt lắm rồi, không cần vội vã đi chào cha mẹ anh đâu, về phía mẹ anh sẽ đi giải thích, bây giờ chuyện em cần làm là yên tâm ngủ một giấc cho khỏe!'
Cung Quý Dương biết
mẹ mình đang chờ ở phòng khách lớn mà dì Tề cũng đã truyền đạt rõ ý của
bà. Hắn rất hiểu tính tình của mẹ mình, hôn lễ này được cử hành khi bà
chưa có chút chuẩn bị tâm lý nào, không nghi ngờ gì, điều này đối với bà mà nói là một đả kích lớn.
Cung Quý Dương biết mẹ mình lúc này
muốn tỏ rõ lập trường của bà nhưng chuyện giữa hắn và Sầm Tử Tranh, bà
dường như đã can thiệp quá nhiều.
Nhưng khi nghe câu này của hắn, Sầm Tử Tranh lắc đầu cười: 'Quý Dương, em bây giờ đã là con dâu của nhà họ Cung, anh biết em là người Đài Loan mà tổ tiên của anh cũng