
ường như cũng đều đi ngủ cả, ánh trăng hiền hòa nghiêng soi xuống căn phòng đang tràn ngập tình yêu và sự lãng mạn
khiến nó càng giống như trong một giấc mộng đẹp.
...
Kích
tình qua đi, Sầm Tử Tranh sớm đã mệt đến thở hồng hộc, những giọt mồ hôi lấm tấm làm ướt vầng trán cô, Cung Quý Dương để mặc cô gối lên ngực
mình, hưởng thụ cảm giác mềm mại từ nơi cô.
Một cảm giác hạnh phúc chọt trào dâng trong lòng ...
Chu đáo giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán, trong đôi mắt tà tứ lúc này chỉ còn lại nhu tình ...
'Tranh Tranh ...'
Hắn trìu mến gọi, 'Anh biết em không muốn để cho bà nội và mẹ bất hòa nhưng cũng đừng nên dùng cách trì hoãn tuần trăng mật này chứ? Ngày mai đợi
em nghỉ ngơi cho khỏe rồi, chúng ta trực tiếp đáp máy bay tư nhân đi
tuần trăng mật thôi!'
Máy bay tư nhân của Cung Quý Dương vốn đang đáp ở sân bay riêng trong Cung Viên, lúc nào cũng có thể điều động.
'Đừng, Quý Dương ...'
Sầm Tử Tranh vội lên tiếng cản lại.
'Dù sao em đã làm dâu nhà họ Cung, cũng không nên trốn tránh những chuyện
này, cho dù em cũng đã từng nghĩ đến chuyện trốn tránh nhưng cũng không
thể trốn cả đời được. Em nghĩ phải làm tốt quan hệ mẹ chồng con dâu mới
được, hơn nữa ... còn quan hệ giữa mẹ với bà nội nữa!'
Cung Quý
Dương nghe vậy mỉm cười nói: 'Em đó, cứ thích làm trái lời anh thôi. Anh chỉ là muốn em qua kỳ du lịch trăng mật này thả lỏng một chút tâm tình
mà thôi!' Môi Sầm Tử Tranh nhẹ câu lên một nụ cười mê cười, cô ôm Cung Quý Dương
càng chặt: 'Ai nói bây giờ tâm tình em không tốt đâu? Có anh ở bên cạnh
em thì lúc nào tâm trạng em cũng thoải mái hết! Anh là chồng em nha, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ giúp em chống, còn lo gì chứ ...'
'Còn biết học người ta nói lời ngon ngọt ... nhưng cũng là một chuyện tốt ...'
Nhìn vẻ nũng nịu ngọt ngào của cô, lòng Cung Quý Dương lại ngứa ngáy khó
nhịn, hắn lật người áp cô dưới thân lần nữa, bàn tay to lại bắt đầu hạnh kiểm xấu ...
'Aaa ... Quý Dương ...'
Cả người Sầm Tử Tranh run lên, nắm tay phấn hồng đấm thùm thụp lên ngực hắn, 'Vừa nãy mới ... đừng lộn xộn nữa ...'
Có trời chứng giám, xương cốt toàn thân cô đều sắp rã ra hết rồi, hắn làm
bằng sắt hay sao mà chẳng có chút cảm giác mệt mỏi nào vậy?
'Lộn xộn?'
Cung Quý Dương rõ ràng là không hài lòng với cách dùng từ của cô, hắn nắm
chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô một đường kéo xuống để tay cô phủ lên vật
kiêu ngạo của đàn ông sớm đã kiêu hãnh đứng lên, dùng cách chân thực và
hình tượng nhất để nói cho cô biết về cảm giác của hắn đối với cô ...
Sầm Tử Tranh thất thanh kêu lên một tiếng, cô xấu hổ muốn chết vội vàng rụt tay về nhưng Cung Quý Dương càng nắm chặt hơn ...
'Vợ yêu, em nên quen với dạ dày lớn của chồng em đi ...'
Giọng hắn trầm thấp dễ nghe lại đầy dụ hoặc như đang thôi miên, mê người như một loại chất gây nghiện.
'Quý Dương ... đừng vậy mà. Em ... em còn có chuyện muốn thương lượng với anh ...'
Mặt Sầm Tử Tranh nóng như lửa, từ trong lòng bàn tay cũng truyền đến sự nóng rực như muốn làm bỏng tay cô.
Cô còn chưa quen, tám trước khó khăn lắm mới quen thuộc với dục vọng kinh người của hắn huống gì tám năm sau.
Áo não cầu xin Cung Quý Dương buông tay cô ra nhưng buông tay Sầm Tử Tranh ra thì ngay sau đó lại phủ lên người cô.
'Có chuyện muốn thương lượng sao? Được, em nói ...'
Hắn cười một cách tà ác vùi mặt vào nơi gò đồi đầy đặn của cô, nhẹ giọng
thì thào, đôi môi lửa nóng một cách chuẩn xác ngậm lấy đóa hoa mai đỏ.
'Quý Dương ...'
Sầm Tử Tranh thở rút một hơi, toàn thân không tự chủ được cong lên, không có biện pháp nói cho hết câu, chỉ hàm hồ nói.
'Đừng như vậy ... Em thật sự ... thật sự có chuyện muốn ... muốn thương lượng với anh ... Aaa ...'
Câu nói bị ngắt quãng liên tục cuối cùng bị lấp mất trong tiếng ngâm nga
yêu kiều của cô, môi Cung Quý Dương một đường hôn xuống sau cùng dừng
lại giữa hai chân nàng, tinh tế nhấm nháp hương thơm và sự ngọt ngào chỉ của riêng nàng.
'Đừng ... Quý Dương ...'
Cả người cô đều
đang run rẩy, linh hồn như đang bay về một nơi rất xa, bàn tay nhỏ nhắn
hung hăng bấu chặt lấy bờ vai dày rộng của Cung Quý Dương như muốn tìm
một điểm tựa, nơi cổ họng dật ra một tiếng ngâm nga. Cảm giác này quá
mức kịch liệt, cô thở hào hển, ngực cũng vì thế mà phập phồng kịch liệt.
Chừng như cực kỳ hài lòng khi thấy những phản ứng đáng yêu của cô, Cung Quý
Dương thỏa mãn ngắm nhìn làn da trắng nõn bởi vì kích tình mà phủ lên
một màu hồng nhạt cực kỳ kiều diễm, rốt cuộc cũng chịu nghe lời khẩn
thiết xin tha mà buông tha cho cô. Hắn kéo đôi chân thon thả của cô để
nó vòng qua eo lưng tinh tráng của mình ...
'Tranh Tranh, không phải em có chuyện muốn thương lượng với anh sao. Nói đi! Anh nghe thử xem đó là chuyện gì!'
Cung Quý Dương cười càng tà ác, gần như là đồng thời tay cầm chính mình phấn chấn dục vọng chống ở nơi động khẩu yếu ớt non mềm kia ...
Sầm Tử Tranh thở hào hển, gương mặt hồng đến không thể hồng hơn được nữa.
'Quý Dương ...'
Cô thấp giọng nỉ non, thật sâu cảm nhận được phần dục vọng đó tiến vào
chính mình, trong mắt cô lộ ra vẻ