
i thoải mái.
Trước Thanh Âm điện có một cây ngô đồng cao lớn, theo gió
mát, từng chiếc lá khô vàng rơi xuống, bay múa, phiêu phiêu sái sái, lượn lờ
trên không trung, giống như còn lưu luyến sự trong sáng của mùa hè, theo gió nhảy
múa, thế nào cũng không chịu rơi xuống đất.
Một mảnh lá cây bay múa đến trước mặt, đầu ngón tay nhận lấy,
nhìn cành lá khô vàng, cảm thán, mùa thu tới.
Mùa thu, là một mùa vạn vật tiêu điều.
Nhưng, đối với Đông Ly quốc mà nói, đây là một mùa thu hoạch.
Lá rụng khô vàng đầy đất nghênh đón mùa thu mùa thu hoạch, Sở
Liên Nhi không nói ra được mất mác.
Ôm tâm tình được Đông Ly Thuần thật sâu che chở và bất an mơ
hồ, cuộc sống trong cung, Sở Liên Nhi trôi qua coi như bình tĩnh, hậu cung chỉ
có một mình nàng, cũng không có tần phi tiết mục tranh thủ tình cảm xảy ra.
Trong hậu cung chỉ còn mấy vị Lão thái hậu Thái phi , đều là góa phụ sau khi Hoằng
Dương băng hà, hoàng hậu và mười mấy vị Tần phi của Đông Ly Thanh, bởi vì Đông
Ly Thanh thất thế, sau khi Đông Ly Thuần có được giang sơn, Đông Ly Thanh tự tử
bỏ mình, hoàng hậu của hắn cũng đều xử tử. Nhổ cỏ phải trừ tận gốc, tất cả Tần
phi con cái của Đông Ly Thanh đều bị giết.
Đám Thái hậu Thái phi ở Thái Thanh cung đều là góa phụ của
Hoằng Dương đế phụ thân Đông Ly Thuần, tuy được Đông Ly Thuần gia phong là Thái
hậu Thái phi, cũng được hưởng đãi ngộ của quốc mẫu, nhưng những Thái hậu đã từng
phong quang một đời này cũng biết rõ đạo lý vua nào triều thần nấy, vô cùng tự
hiểu, sống ở trong cung, rất ít đi ra ngoài.
Sở Liên Nhi biết những Thái hậu này đều là Tần phi Hoằng
Dương đế, tuy chỉ là mẹ kế của Đông Ly Thuần, nhưng theo như bối phận, họ tổng
cũng là trưởng bối, là mẹ chồng của nàng. Theo như quy củ trong cung, con dâu
như nàng phải đi chào hỏi. Đáng tiếc, nghe nói mẫu phi Đông Ly Thuần mất sớm,
những Tần phi này đối với hắn cũng không tốt. Cho tới Đông Ly Thuần làm hoàng đế,
họ liền cụp đuôi làm người. Người làm vợ như Sở Liên Nhi cũng không cần phải dậy
sớm mỗi ngày.
Đông Ly Thuần vẫn bận rộn, nhưng vẫn kiên trì dùng bữa cùng
Sở Liên Nhi, chẳng qua là, theo bụng của nàng càng lúc càng lớn, nụ cười trên mặt
hắn cũng càng ngày càng ít, Sở Liên Nhi cũng sẽ ở trong lúc lơ đãng phát hiện,
hắn luôn nhìn chằm chằm bụng của nàng, ánh mắt mang theo phức tạp, còn có nồng
đậm áy náy.
Trăm mối vẫn không có cách giải, Sở Liên Nhi phỏng đoán, có
phải là hắn không thích trẻ con hay không? Hay là hắn đã chán ghét mình.
Nhưng, nàng rõ ràng cảm giác được hắn càng ngày càng thương
yêu mình, cái loại thương yêu từ xương đó, khiến cho nàng có cảm giác bị mật đường
tan chảy.
Nghe nói Hoa quốc đang rục rịch ngóc đầu, tụ tập mấy chục vạn
đại quân tiến đến, khí thế hung hăng. Triều đình chia làm hai phái, một bên chủ
chiến, do Hoàng Duẫn Phong thống lĩnh 30 vạn đại quân, mới trải qua chiến tranh
lớn nhỏ, đối phó Hoa quốc, cũng dư dả. Mà một bên nghị hòa, dù sao Đông Ly quốc
mới trải qua nội loạn, trong nước cảnh hoàng tàn khắp nơi, cùng cần khôi phục
chỉnh đốn, dân chúng cũng không chịu nổi đau đớn và mệt mỏi chiến tranh lâu dài
mang tới.
Đông Ly Thuần nhất thời không có chủ ý, văn thần chủ trương
nghị hòa, nói là vì nước vì dân. Mà võ tướng hết sức chủ trương xuất binh, Hoa
quốc coi là thứ gì? Đầu tiên phải cho bọn họ một gậy đón đầu, cho bọn họ biết một
chút, Đông Ly ta cũng không phải có thể khi dễ được.
Hai bên ai giữ ý nấy, ở trên triều đình gây không thể tách rời
ra, Đông Ly Thuần nhức đầu, hạ lệnh bãi triều, buổi tối bàn chuyện lại. Nhưng đến
buổi tối, hai bên vẫn không nghĩ ra biện pháp tốt nhất, vì vậy Đông Ly Thuần giận
phất ống tay áo trở lại Thanh Âm điện.
Thanh Âm điện là chỗ ở chung của Đông Ly Thuần và Sở Liên
Nhi, thật ra cung điện cũng chia tẩm cung của hoàng đế và cung điện đặc biệt của
hoàng hậu, nhưng sau đó Đông Ly Thuần cũng không chú ý tổ chế và quy củ, không
để ý sự phản đối của ma ma chưởng quản an bài Sở Liên Nhi ở tẩm cung hắn. Cung
điện hoàng hậu thì không người ở, Đông Ly Thuần chỉ phái người mỗi ngày làm
quét dọn thông thường mà thôi.
Mùa thu lại tới, ánh mặt trời vẫn nóng bỏng, nhưng sớm muộn
gì cũng mát mẻ, bên trong cung điện không còn đặt tượng đá, Ngự Thiện phòng
cũng không chuẩn bị canh ướp lạnh nữa. Mà là đổi thành canh dinh dưỡng mà phụ nữ
có thai cần phải ăn.
Mỗi ngày Đông Ly Thuần đều phải lâm triều, nàng bởi vì mang
thai mà thay đổi thích ngủ, mỗi ngày ngủ thẳng mặt trời phơi đến cái mông mới rời
giường, liền bị chưởng quản trong cung đố kị buộc uống một chén canh bổ nhỏ từ
Ngự Thiện Phòng bưng tới, bên trong canh bổ tăng thêm đương quy, táo đỏ, thịt
long nhãn, củ từ, cẩu kỷ, nghe nói là thông khí thông máu, có trợ giúp hài tử lớn
lên.
Nhưng Sở Liên Nhi không thích vị thuốc bắc nồng nặc nhất, mặc
dù nàng chưa sanh con, nhưng biết đồ bổ phụ nữ có thai ăn cũng không cần thuốc
bắc, lại nói thân thể nàng khỏe mạnh, đâu cần thuốc bổ, chỉ cần bình thường chú
ý ăn nhiều đồ bổ là được.
Nhưng, nhưng miệng nàng làm sao địch nổi mấy lão ngự y già
thân ki