
nh bách chiến, Đông Ly Thuần cũng không hiểu y lý, lão ngự y nói gì, hắn
liền phân phó Ngự Thiện phòng làm cái đó. Làm cho nàng vừa thấy thuốc bổ liền
ngất.
Nhưng cung tỳ nội thị trên dưới Thanh Âm điện, mặc dù nàng cầu
gì mọi người đều cho, cung nàng lên trời cao, ở trên nguyên tắc lại quyết không
thỏa hiệp, mỗi ngày ma ma chưởng quản đều sẽ buộc uống thuốc nồng nặc, mặc nàng
nói toạc môi coi như tùy hứng đánh nát chén, nàng đều có cách biến ra chén thuốc
khác bức nàng uống xong, nói ra oai: “Đây là hoàng thượng cố ý phân phó. Nếu
như nô tỳ không phục vụ nương nương tốt, sẽ bị trách phạt.”
Sở Liên Nhi còn có thể nói gì, cách làm sở trường nhất của
Đông Ly Thuần nàng đã sớm lĩnh giáo. Nàng thật đúng là sợ nàng không uống canh
sẽ làm lão ma ma này bị hắn trừng phạt.
Mặc dù lão ma ma này mặt lạnh lùng, cứng nhắc, nhưng không
dám xem thường nàng. Sau lễ phong hậu, ma ma chưởng quản thô lỗ lại lời nói lạnh
nhạt với nàng đã sớm bóng dáng không thấy, sau đó nàng đã hỏi Xuân Hồng, Xuân Hồng
mặt vui vẻ cười nói: “Bà phù thủy đó, sau lễ phong hậu, nàng bất kính đối với
nương nương, đã bị hoàng thượng phạt đến bạo thất.”
Sở Liên Nhi sợ hết hồn, nàng chưa từng nghe bạo thất, nhưng
trong tiềm thức vẫn nhớ đây là một nơi đặc biệt xử phạt cung tỳ phạm sai lầm
trong cung. Bên trong đều là việc nặng vĩnh viễn cũng làm không xong, một vài
cung nữ da thịt nõn nà đi vào không ra một tháng, cũng sẽ bị hành hạ không ra
hình người. Có Tần phi phạm vào sai lầm trọng đại cũng bị ném vào chịu khổ chịu
tội.
“Cần gì ác độc như thế, ma ma kia cũng chỉ bất quá động tác
thô lỗ chút, giọng nói nặng chút mà thôi.” Nàng có chút không đành lòng, vì
chút chuyện như thế liền phạt người ta đến bạo thất. Đông Ly Thuần này thật là
có tư cách làm bạo quân.
Xuân Hồng cười hì hì nói: “Vậy cũng chứng minh trình độ sủng
ái của hoàng thượng đối với nương nương. Hoàng thượng cũng là biến đổi nói cho
tất cả nô tài trong cung, nương nương ngài là tâm can bảo bối của hoàng thượng,
nếu ai bất kính, thì ăn không hết đâu.”
Sở Liên Nhi liếc nàng một cái, nghĩ đến hung ác của Đông Ly
Thuần đối với người khác, liền không rét mà run. Nhưng nàng chưa từng sợ hắn, bởi
vì hắn chưa từng đối phó với nàng như đối phó người khác, cũng chưa bao giờ
dùng gương mặt lãnh đạm đối đãi nàng. Hắn nhìn nàng vẫn luôn là ánh mắt ôn nhu,
giống như có thể chảy nước.
Nghĩ đến hắn đối tốt với mình, lại nhịn không được bật cười.
Hắn đối với nàng thật rất tốt, nhưng những ngày qua hắn kỳ
quái, cũng làm cho nàng thực là bất đắc dĩ nghĩ đến phương hướng xấu.
. . . . . . . . . . . .
Ngồi ở trong hậu viện, nhìn cá vang trong ao, lại nghĩ tới
Đông Ly Thuần biết nàng thích ăn táo đỏ, cố ý phái người đi Nam Lăng mua thật
nhiều mứt táo đỏ trúng mùa trở lại để cho nàng ăn đủ, khóe môi không nhịn được
cong lên.
“Thuần!” Bỗng dưng, từ trong ao thấy một bóng áo vàng sáng,
Sở Liên Nhi đứng dậy thật nhanh, vui sướng nhào vào trong ngực hắn, ngửi mùi cỏ
xanh đặc biệt trên người hắn, “Sao hôm nay trở lại sớm vậy?”
Đông Ly Thuần nhẹ nhàng vuốt mặt non mịn của nàng, nhìn
khuôn mặt xinh đẹp của nàng, “Bách quan ồn ào không nghỉ, nhất thời không nắm
được chủ ý, dứt khoát sớm hạ triều với ngươi.”
“A, vẫn là vì chuyện xuất binh đối với Hoa quốc sao?”
Hắn “Ừ” một tiếng, hỏi: “Đang làm gì? Nghiêm túc như vậy.”
Sở Liên Nhi mặt mày hớn hở, chỉ vào cá vàng trong ao, cười
nói: “Thuần, cá vàng trong ao lại thêm ba con, hôm qua ta mới cẩn thận đếm, tổng
cộng 78 con, nhưng hôm nay lại thêm ba con cá vàng nhỏ, thì ra là, cá vàng cũng
sẽ sinh sôi nẩy nở. . .” Thân thể bị ôm chặt, Đông Ly Thuần ôm rất dùng sức, một
loại khí lực gần như dữ tợn, giống như dùng hết khí lực toàn thân đem nàng khảm
vào trong thân thể hắn, trên người truyền đến đau đớn sau khi xương bị ôm chặt,
Sở Liên Nhi nhẹ nhàng giãy giụa, kỳ quái hỏi: “Thuần, thế nào?”
Đông Ly Thuần ôm chặt nàng, vùi đầu vào cần cổ tuyết trắng của
nàng, thanh âm áy náy: “Thật xin lỗi, để cho ngươi làm hoàng hậu của ta, vốn là
muốn cho ngươi hạnh phúc, nhưng lại khiến ngươi cô đơn thế.”
Sở Liên Nhi lắc đầu: “Nói bậy, làm vợ của ngươi là thỏa mãn
và may mắn nhất trong cuộc đời của ta. Những nữ nhân khác nằm mộng cũng nghĩ
không đến.” Nàng cau mày, “Đừng cho là ta không ra cung cũng không biết chuyện
bên ngoài, hừ, ta còn biết Dương Thái Úy vẫn cùng triều thần chủ trương ngươi
chiêu mộ Tần phi, hừ, còn không phải là muốn cho con gái của mình vào cung câu
dẫn ngươi.”
Đông Ly Thuần bật cười, cạo nhẹ mặt tràn đầy ghen tỵ của
nàng, “Ghen?”
Nàng chu môi: “Đương nhiên rồi, trượng phu của mình bị người
thèm thuồng, thân là thê tử, nào có đạo lý không ăn giấm, trừ phi không thương
ngươi.”
Đông Ly Thuần ngẩn người, bình ổn hô hấp: “Liên Nhi, ngươi
nói là, ngươi yêu ta.”
Nàng bỗng dưng cúi đầu, thắt tay áo, oán giận: “Đúng vậy, ta
chính là yêu ngươi. Như thế nào, không phục sao?”
Mặt hắn mừng rỡ như điên, ôm thật chặt nàng, thật nhanh đi
lòng vòng, thanh âm cao hứng: “Liên Nhi, ngươi rốt cuộc nói yêu ta rồ