
hắn đau nhói. Hắn xoay
lưng lại, đạp một cước vào gốc cây, thanh âm không giấu nổi sự tức giận.
" Rung cây mạnh
như vậy, ngươi muốn cái cây này trụi hết lá sao ? Lá rơi quá nhanh, ảnh hưởng đến
tâm trạng của trẫm, từ mai ngươi phụ trách đi đốt đèn trong cung. "
Một tiểu thái
giám đứng sau gốc cây run rẩy đi ra, mếu máo dập đầu tuân mệnh rồi chạy biến.
Hoàng thượng, hoàng thượng nổi tiếng ôn nhu tại sao lại đột nhiên tức giận tới
vậy a. Thật là oan uổng cho hắn quá đi, trước giờ hắn phụ trách việc tạo dựng
phong cảnh cho hoàng thượng, có bao giờ khiến hoàng thượng phật ý đâu cơ chứ.
Nam Cung Thiên vẫn
chưa xả hết cơn giận, bàn tay nắm lại thành quyền, đấm mạnh vào thân cây, thân
cây đáng thương liền in hằn dấu tay sâu hoắm, lá rụng lả tả.
Nam Cung Thiên ngồi
xuống võng, hai tay đan vào nhau chống lên trán, nở một nụ cười khổ. Nàng đâu
biết rằng, nàng mới chính là người mà hắn yêu nhất, là người mà hắn ngày đêm
mong nhớ, là người hắn muốn kết tóc se duyên. Hắn muốn nàng, muốn mỗi sáng thức
dậy, người mà hắn nhìn thấy chính là nàng, muốn thành thân cùng nàng, muốn nàng
trở thành nương tử của hắn, trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ. Vậy mà........nàng
không những không nhận ra tình cảm của hắn, lại còn trước mặt hắn, muốn mai mối
hắn cùng nữ nhân khác. Hắn thở dài, nàng đâu biết rằng, những lúc ở bên cạnh
nàng, hắn vô cùng hạnh phúc nhưng cũng vô cùng đau khổ chứ. Đôi môi hắn khẽ run
run, lẩm bẩm.
" Uyển Nghi,
nàng ác lắm có biết không ? Sao nàng.....không chịu hiểu lòng ta. "
Năm ngày trôi qua
chỉ trong chớp mắt. Tới ngày sinh thần của Nam Cung Nguyệt, tất cả mọi người
trong vương phủ đều tất bật chạy qua chạy lại, xôn xao, tán loạn. Cả Nam Cung
Việt và Nam Cung Nguyệt trước giờ đều không thích tổ chức quá cầu kì, quá ồn
ào, vì vậy mỗi năm tới ngày sinh thần đều chỉ có hoàng thượng Nam Cung Thiên, tứ
vương gia Nam Cung Vũ, ngũ vương gia Nam Cung Trần tới tham gia. Tuy nói là như
vậy nhưng tốt xấu gì Nam Cung Nguyệt cũng là công chúa duy nhất của hoàng thất,
là muội muội nhỏ đáng yêu, là muội muội cưng của tất cả bọn hắn. Vì vậy nên
ngày lễ sinh thần của nàng không thể quá xuề xòa, ít nhất thì cũng phải trang
trọng, chu tất hơn so với lễ sinh thần của Nam Cung Việt.
Aizz.........Uyển
Nghi cùng Nam Cung Nguyệt ngồi chống cằm, ngắm mấy nữ nhân huơ tay, huơ chân,
múa qua múa lại. Mấy bậc nam nhân nhà ta thì chén tạc chén thù, hết nói chuyện
chính trị rồi lại đến chuyện thiên hạ, xem ra còn nhiều chuyện hơn nữ nhân bọn
họ nữa. Chán chết đi được, chẳng có chút sáng tạo nào hết, chẳng phải giống hệt
lễ sinh thần của Nam Cung Việt sao? Chẳng qua là trang trí đẹp hơn một chút, đồ
ăn nhiều hơn một chút, còn lại thì vẫn là uống rượu, xem múa hát, tán gẫu, chấm
hết. Nhàm chán.
Kết quả là, tới
giữa bữa tiệc, cả Nam Cung Nguyệt và Uyển Nghi đều lén trốn về phòng, ôm chăn
đi gặp chu công đánh cờ. ( ngủ á =.=)
Buổi tối, Uyển
Nghi cùng Nam Cung Nguyệt cùng hẹn nhau tới Thưởng Hoa các, tổ chức một bữa tiệc
nhỏ mừng ngày lễ sinh thần. Ngoài 3 nhân vật chính là Uyển Nghi, Hỷ nhi, Nam
Cung Nguyệt, còn có cả Doãn Tắc và a hoàn hầu cận bên cạnh Nam Cung Việt, đồng
thời cũng là tỷ muội thân thiết của Hỷ nhi _ Vũ Điệp.
" Nào,
dzô.............." Uyển Nghi hào hứng nâng cốc lên.
" Tỷ tỷ, dzô
là cái gì vậy ? " Nam Cung Nguyệt cũng nâng cốc lên theo, mờ mịt hỏi.
"
Aizz........ha ha....Ta nói lộn, cạn ly. Chúc cho Hỷ nhi và Nguyệt nhi thêm tuổi
mới. "
" Được, cạn
ly. " Mọi người vô cùng hào hứng cụng ly với nhau. Tất cả rượu đều được
thay bằng trà, vì vậy dù có uống bao nhiêu cũng không sợ bị say.
" Nhân tiện,
chúc cho hai muội sớm lập gia thất, tìm được một phu quân tốt. " Uyển Nghi
tủm tỉm cười nói, còn không quên hướng về phía Hỷ nhi và Nam Cung Nguyệt nháy mắt
một cái.
" Tỷ tỷ/ Tiểu
thư " Cả Nam Cung Nguyệt và Hỷ Nhi đều thẹn thùng kêu lên, khiến cho Uyển
Nghi bật cười khanh khách.
" Mà Nguyệt nhi
này, sao hôm nay Nam Cung Thiên cứ tránh mặt ta vậy nhỉ ? " Uyển Nghi nhấp
một ngụm trà, quay sang hỏi Nam Cung Nguyệt.
" Có sao ?
" Nam Cung Nguyệt với tay lấy một cái bánh, hờ hững hỏi.
" Có mà, hôm
nay hắn cứ giữ khoảng cách với ta, nhìn thấy ta thì lập tức quay mặt đi, vậy là
sao nhỉ? Hắn giận ta điều gì sao? "
" Muội không
biết, cũng không để ý, có lẽ tỷ đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Hơn nữa, sao tỷ phải
chú ý đến cách nhìn nhận của nam nhân khác ? Tỷ chỉ cần yêu và nhìn một mình
hoàng huynh của muội là được rồi. " Nam Cung Nguyệt nhìn thẳng Uyển Nghi,
trong lòng có chút tâm đắc, mình nói quá là hay đi.
Uyển Nghi vuốt vuốt
mái tóc, không nói gì. Đương nhiên là nàng chỉ yêu mình Nam Cung Việt, nhưng một
cô nhi như nàng, vỗn dĩ luôn để ý tới cảm nhận của người khác, luôn muốn người
khác yêu mến mình. Hơn nữa, thường ngày Nam Cung Thiên luôn rất yêu mến, đối xử
hòa nhã với nàng, nay đột nhiên lại tránh mặt, không khỏi khiến nàng cảm thấy hụt
hẫng.
" Được rồi,
tỷ đừng nghĩ nhiều quá đi, hôm nay là ngày sinh thần của muội và Hỷ nhi, tỷ đừng
suy nghĩ về nhữ