
năm, những người cưu mang
nàng đã không còn trên đời nữa, bản thân nàng lại suýt bị người ta ép bán vào
kĩ viện. Vạn bất đắc dĩ mới phải trở về đây tìm chốn nương thân.
Nếu không phải
ngày đó, nhìn thấy Uyển Nghi bày ra cái tư thế đánh võ quen thuộc của
taekwondo, thì có lẽ cả đời nàng cũng không tìm được tri kỉ ở cái chốn này.
" Lần đầu
tiên gặp lại tớ, vẻ mặt của hắn rõ là vui mừng, nhưng lại không giấu diếm nổi sự
bối rối trong ánh mắt. Ngày hôm sau cũng vậy, là tớ biết rõ cậu núp sau gốc cây
nghe lén nên mới cố tình diễn kịch, khiến hắn phải nói rằng hắn chỉ cần có tớ,
dù tớ biết rằng lúc hắn nói ra câu đó chỉ là vì nghĩ đến ân tình của hắn với Liễu
Song Song mà thôi.
Hôm đại thọ của
thái hậu cũng vậy. Đêm đó, khi cậu còn đang ở bên cạnh giường bệnh của Mộ Dung
Phong, hắn ta đã tới tìm tớ. Hắn nói, hắn đã quyết định rồi, người hắn yêu
chính là cậu. Cũng tội nghiệp cho tên ngốc đó, chân thành như vậy, nhưng lại bị
ai đó giận dỗi, hiểu lầm hết lần này đến lần khác. "
Uyển Nghi lặng
người đi khi nghe những gì mà Liễu Ánh Hà nói, hắn...thực sự đã nói như vậy
sao?
" Hắn nói, hắn
thà làm tớ bị đau khổ, thà là một kẻ phụ bạc, quên hết tình nghĩa năm xưa, cũng
không muốn làm cậu bị tổn thương lần nữa. Chết tiệt, đúng là cái tên vô tình vô
nghĩa mà, sao hắn có thể đá tớ đi như vậy được chứ? Qúa xem thường mị lực của tớ
đi. " Liễu Ánh Hà dường như rất tức giận vì mị lực của mình bị xem nhẹ, đập
tay thật mạnh xuống mặt bàn, thở phì phì. Nàng uống một ngụm trà lớn như muốn
nuốt trôi cơn tức, rồi lại tiếp tục hoa chân múa tay kể lể.
" Hắn nói a,
hắn đã nhận ra rằng hắn không thể sống thiếu cậu, dù cho cậu có không chịu tha
thứ cho hắn mà trở lại bên hắn thì hắn vẫn không muốn tiếp tục mối quan hệ với
tớ nữa. Con mẹ nó, thật là cẩu huyết, xém chút nữa tớ đã xông đến tát cho hắn một
cái rồi. Tớ phải vô cùng cố gắng mới có thể giữ được bình tĩnh, nói với hắn rằng,
không quan hệ thì không quan hệ, nhưng phải cho tớ ở lại phủ vương gia, vì hiện
giờ tớ đã chẳng có nơi nào để về nữa rồi. "
Liễu Ánh Hà chống
cằm oán thán, làm như thể mình vô cùng đáng thương. Uyển Nghi nhìn bộ dạng của
Liễu Ánh Hà, thầm nghĩ lẽ ra nàng mới phải là người nên tức giận chứ?
" Cậu rõ
ràng là chẳng hề yêu Nam Cung Việt, tại sao lại cứ cố tranh giành với tớ chứ hả?
"
Liễu Ánh Hà nhún
vai, ra vẻ vô tội. " Hết cách rồi, ai bảo hắn là cực phẩm duy nhất mà tớ
có thể mồi chài được cơ chứ? Một người chờ đợi mình suốt năm năm, tội gì mà
không bám lấy? Trong ngôn tình xuyên không chẳng phải luôn vậy sao? Nữ chính
xuyên không về quá khứ, cùng tranh sủng một cực phẩm nam nhân đó sao? Tớ đâu có
biết rằng cậu cũng là người hiện đại xuyên không tới đây chứ. Vốn dĩ mình chính
là nhân vật chính, còn cậu chính là dạng tiểu thiếp cùng mình đối đầu tranh sủng.
Đâu có ai ngờ cậu mới chính là nhân vật chính, còn mình là tiểu tam thừa thãi
đáng ghét chứ? "
Uyển Nghi phì cười,
lắc lắc đầu.
" Đồ ngốc,
chẳng có ai là nhân vật chính hết. Tất cả chúng ta đều là nhân vật chính. Là
nhân vật chính trong cuộc đời của chính mình. "
Liễu Ánh Hà
nghiêng đầu về một bên, ngẫm nghĩ một chút rồi mỉm cười.
'' Đúng vậy,
chúng ta là nhân vật chính trong cuộc đời của chính mình. "
" Sao rồi, vẫn
còn giận hắn sao? "
Liễu Ánh Hà chống
cằm nhìn Uyển Nghi, mỉm cười. Khác với vẻ lãnh đạm thường thấy, khi đối diện với
tri kỉ của mình, nàng trở nên hiền hòa, ấm áp hơn rất nhiều. Uyển Nghi nhìn Liễu
Ánh Hà, nguýt dài một cái.
" Cứ để hắn
chờ đi. "
" Ồ, vậy tớ
quyến rũ hắn nhé? "
" Tớ cấm cậu!
" Uyển Nghi lườm Liễu Ánh Hà, còn Liễu Ánh Hà thì cười khúc khích, ra vẻ
khoái chí lắm.
" Đừng để hạnh
phúc chờ đợi quá lâu. Nếu thế, nó sẽ rời bỏ cậu mà đi mất đấy. " Liễu Ánh
Hà vỗ vỗ vai Uyển Nghi, thân mật nói. " Từ mai tớ sẽ vào trong cung sống,
không thể cùng ở đây với cậu. Thế nên phải mau chóng đem thiệp hồng đến hoàng
cung cho tớ đấy nhé. Để tớ chờ lâu thì đừng có trách. "
" Vào cung?
Sao tự dưng lại nhập cung? "
" Hôm đưa
thi thể của Huệ Phi nhập hoàng lăng, thái hậu đã nói chuyện với tớ rồi. Mọi hiểu
lầm đã được hóa giải, người hy vọng tớ sẽ nhập cung để bầu bạn cùng người. Tớ
nghĩ như vậy cũng tốt lắm. Năm năm, tớ xa rời gia đình, bạn bè, đến sống ở một
nơi xa lạ. Cậu là cô nhi, có thể dễ dàng quen thuộc với nơi này, nhưng tớ...dù
đã năm năm rồi, tớ vẫn rất nhớ gia đình mình. Tớ nghĩ...ở bên cạnh thái hậu,
cũng như ở bên cạnh mẫu thân của mình, như vậy cũng tốt lắm chứ. "
Uyển Nghi ôm lấy
Liễu Ánh Hà, nhẹ giọng nói.
" Sẽ có
ngày, cậu sẽ tìm được hạnh phúc của mình, sẽ tìm được chân mệnh thiên tử của
mình, nhất định đấy. "
" Đã tìm được
rồi. " Liễu Ánh Hà nhẹ đẩy Uyển Nghi ra, thản nhiên nói.
" Đã tìm được?
" Uyển Nghi trợn mắt kêu lên. Rốt cuộc là ai vậy chứ? Nhanh như vậy đã tìm
được sao?
Liễu Ánh Hà thích
thú nhìn bộ dạng kinh ngạc của Uyển Nghi, tủm tỉm cười.
" Người đó cậu
cũng biết mà. "
Biết? Cũng biết?
Là ai? Là ai nhỉ?
" A, chẳng lẽ...
"
" Đoán đúng
rồi đấy, chính là người đó. " L