
iễu Ánh Hà hếch mặt, cười rạng rỡ. Nàng vỗ
vỗ vai Uyển Nghi, xoay người muốn rời khỏi. " Rảnh rỗi nhớ tới hoàng cung
thăm tớ. Thôi, tớ phải trở về thu dọn đồ đạc đây. Bye! "
Liễu Ánh Hà rời
đi, để lại tiếng cười giòn tan trong khoảng không. Ánh hoàng hôn rực rỡ huy
hoàng bao phủ trên người nàng, tạo thành một khung cảnh diễm lệ, huyền ảo.
Nửa đêm, khi đang
chìm trong giấc ngủ, Uyển Nghi cảm nhận được có luồng gió nhẹ mơn man trên cơ
thể mình, nàng biết có người vừa vào phòng, vì vậy liền lười nhác mở mắt. Nam
Cung Việt thấy nàng tỉnh giấc, có chút giật mình, lúc sau liền bình ổn lại, cẩn
thận đóng cửa, đến bên giường ngồi xuống.
Bàn tay to lớn nhẹ
nhàng đặt lên bụng của Uyển Nghi, ân cần.
" Khỏe
không? "
" Nó rất khỏe,
mẫu thân của nó còn khỏe hơn trâu, nó đương nhiên là khỏe. " Uyển Nghi đau
lòng sờ sờ gương mặt của Nam Cung Việt, từ lúc nào mà nét mặt hắn lại đầy ôn
nhu, ẩn giấu sự phiền muộn như vậy? Hắn của ngày hôm nay, và hắn của lần đầu
tiên gặp mặt_ lạnh lùng, bá đạo, như thể hai người khác nhau. Là vì nàng sao?
Nam Cung Việt bắt
lấy bàn tay của Uyển Nghi, giữ nguyên tay nàng trên gương mặt mình, ánh mắt tha
thiết nhìn nàng.
Hai người cứ im lặng
như thế...
Nhưng cũng đủ để
cảm nhận tình ý nồng đậm, nỗi lòng tha thiết...
Yêu...đôi khi chỉ
đơn giản như thế thôi...
" Uyển Nghi.
"
Nam Cung Việt thì
thầm tên nàng, đôi mắt nhắm nghiền, bờ môi dụi vào lòng bàn tay nàng. Trái tim
Uyển Nghi như run lên, một đợt sóng cảm xúc ào ạt đánh vào trái tim nàng khiến
nàng thổn thức. Nàng không trả lời, chỉ tha thiết nhìn hắn, cái nhìn chứa đựng
cả yêu thương cùng đau lòng.
" Uyển Nghi.
" Nam Cung Việt tiếp tục gọi tên nàng.
"..."
Nàng vẫn là im lặng không trả lời.
" Uyển Nghi.
"
" Ta đây.
" Uyển Nghi nhịn không được, đôi môi khẽ hé mở, đáp lại hắn.
" Tha thứ
cho ta, trở về lại bên ta. Có được không? " Nam Cung Việt mở mắt sóng mắt
tha thiết nhìn nàng, trong đáy mắt ấy, là nhu tình, là van lơn, là bối rối cùng
lo lắng.
Nàng nhìn sâu vào
đôi mắt hắn, do dự trả lời.
"
Ta..."
* * *
Mười ngày sau, phủ
vương gia có hỷ sự. Tin đồn bát quái không ngừng lan ra khắp kinh thành. Ai có
thể ngờ được, một nữ nhân đã bị hưu, nay lại có người rước về phủ? Mà người ấy
lại chính là người đã từng bỏ rơi nàng? Thế gian này, mấy người có thể làm được?
Nàng chính là chân chính trở thành truyền thuyết của Di quốc, là ví dụ điển
hình của câu hồng nhan họa thủy, cũng là người chiếm trọn sự ngưỡng mộ của biết
bao nữ nhân.
Từ sáng sớm, Liễu
Ánh Hà đã tới vương phủ, tíu tít giúp Uyển Nghi chuẩn bị y phục, trang sức. Nam
Cung Nguyệt, Vũ Điệp và Tử Y cũng bận rộn chạy qua chạy lại, chạy qua chạy lại,
chính là lo liệu đủ thứ cho hôn lễ, rồi giúp đỡ nàng trang điểm. Một hồi sau,
chính là nàng bị bỏ lại một mình trong phòng. Bốn người kia náo loạn một hồi,
cuối cùng nàng cũng được an tĩnh một chút rồi. Sờ sờ bụng minh một chút, nàng mỉm
cười. Cảm giác ngọt ngào cùng hạnh phúc len lỏi trong tim.
Khi nàng còn đang
chìm trong thế giới riêng của mình, liền cảm thấy có tiếng mở cửa sổ thật khẽ,
kèm theo đó là giọng nói trầm thấp quen thuộc đầy u uất.
" Thành hôn
mà không mời ta sao? "
Uyển Nghi giật
mình quay lại, nhìn thấy Mộ Dung Phong đang ngồi trên khung cửa sổ, ánh mắt u tối
nhìn nàng. Uyển Nghi đứng dậy, tiến đến gần bên hắn, mỉm cười, nụ cười nhẹ
nhàng thoáng chút ưu tư.
" Nam nhân
các huynh thật là kì lạ. Rõ ràng là có cửa chính, hà cớ gì lại không đi, lại cứ
phải đi bằng lối cửa sổ? "
Mộ Dung Phong
cũng nhìn lại nàng, giọng nói như nghẹn đặc ở cổ họng " Nữ nhân các người
cũng rất kì lạ, rõ ràng là có thể ở bên cạnh một người luôn yêu thương, quan
tâm tới mình. Hà cớ gì cứ phải cố chấp ở bên một người luôn làm mình tổn
thương? "
Uyển Nghi đau
lòng cụp mắt, xoay người né tránh ánh nhìn của Mộ Dung Phong, đôi vai nhỏ nhắn
gầy yếu không che giấu được sự run rẩy.
" Xin lỗi,
là ta có lỗi với huynh. "
" Nàng cũng
biết vậy sao? " Giọng nói u oán của Mộ Dung Phong vang lên sau lưng Uyển
Nghi, khác hẳn với giọng điệu bông đùa bỡn cợt thường ngày của hắn. Mộ Dung
Phong bắt lấy bả vai của nàng, buộc nàng xoay người lại đối diện với hắn "
Nếu nàng không hạnh phúc, nếu còn vì hắn mà rơi nước mắt, như vậy chính là càng
có lỗi với ta. Là do nàng ngu ngốc nên chọn lầm người. Nếu hắn làm cho nàng đau
lòng thì cũng đừng mơ tưởng rằng ta sẽ giang hai tay chào đón nàng, thay vào
đó, ta sẽ cười nhạo nàng đấy, nghe rõ không? "
Uyển Nghi cắn môi
dưới, khẽ gật đầu, nước mắt vòng quanh hốc mắt. Bất chợt Mộ Dung Phong nắm chặt
lấy tay Uyển Nghi, mạnh mẽ dùng sức, đem Uyển Nghi ôm vào lòng thật chặt. Hôm
nay nàng mặc giá y đỏ thẫm, má hồng hây hây, xinh đẹp tuyệt trần. Cách đây hơn
một tháng, hắn đã từng mơ đến ngày này, đã từng tưởng tượng dáng vẻ xinh đẹp,
ngọt ngào này của nàng. Cho đến ngày hôm nay, cuối cùng thì hắn cũng đã có thể
nhìn thấy, nhưng người cùng nàng nắm tay tiến vào lễ đường, trở thành tân lang
lại không phải là hắn. Bàn tay hắn siết thật chặt, giọng n