
ng sau sao ? Cũng được, không tồi
chút nào " Nam Cung Việt khẽ gật gù, khàn giọng nói, bàn tay khẽ vuốt dọc
theo sống lưng của Uyển Nghi.
Dù cách một lớp quần áo nhưng Uyển Nghi vẫn cảm nhận được
bàn tay nóng rực của Nam Cung Việt, toàn thân bất giác sởn gai ốc, liền co rúm
người lại.
Nam Cung Việt nhìn thấy thế khẽ cười nhạt, có những lúc
trông nàng rất đáng yêu, nhưng cũng có những lúc bướng bỉnh khủng khiếp. Nhìn
thấy hắn lại định leo lên giường, Uyển Nghi liền lập tức đẩy hắn ra.
" Không cho ngủ, chiều nay ngươi vô lí bắt Hỷ nhi chịu
phạt, lại tát ta một bạt tai, ngươi coi ta là cái gì chứ ? Thích thì về phòng
ngươi mà ngủ. " Ủa , nhưng mà...ax nói vậy là nếu hắn không bắt Hỷ nhi nhận
lỗi và không tát mình thì mình sẽ cho hắn làm....chuyện đó sao?
Nam Cung Việt nhẹ nhàng vuốt má Uyển Ngi hỏi " Đau lắm
sao ? " Chỉ một hành động nhỏ như vậy nhưng không hiểu sao lại khiến cô cảm
động, suýt chút nữa đã bật khóc. Nhưng tia cảm động vừa thoáng qua liền lập tức
biến thành giận dữ, chẳng hiểu từ lúc nào mà bàn tay kia của hắn đã đưa ra sau
sờ mông cô. Nam Cung Việt nở một nụ cười gian tà nói " Để ta đền cho nàng
"
Sau đó liền kéo Uyển Nghi vào lòng, xoay người một cái, đặt
cô dưới thân mình.
" Buông ra " Uyển Nghi cố sức giẫy dụa nhưng không
cách nào thoát ra khỏi vòng tay hắn.
" Đừng sợ, ta sẽ dịu dàng " Nam Cung Việt khẽ ghé
vào tai cô, thanh âm trầm thấp khiến cô bỗng rùng mình.
Nam Cung Việt cúi thấp đầu, tìm đôi môi cô, tham lam mút lấy
hương thơm ngọt ngào trong miệng cô, đầu lưỡi uyển chuyển dịu dàng quấn lấy đầu
lưỡi cô, khiến cô đáp lại mình.
Uyển Nghi bị Nam Cung Việt kích thích, sự giận dữ thoáng chốc
bị hắn ăn hết sạch, không tự chủ được liền phối hợp với hắn, cùng hắn rơi vào
nhu tình. Cảm nhận được thân thể của Uyển Nghi không còn cứng ngắc nữa mà đã dần
thả lỏng, Nam Cung Việt thành thạo cởi bỏ áo của cô ra. Bộ ngực trắng trẻo, mỹ
miều hoàn hảo hiện ra trước mắt hắn khiến hắn không thể tự chủ, cổ họng khô khốc.
Một bàn tay hắn ra sức nắn bóp, một tay luồn xuống dưới định cởi quần của cô.
Chút lí trí còn sót lại của Uyển Nghi bỗng chốc bừng tỉnh,
cô ra sức giữ tay Nam Cung Việt. " Đừng....Không được "
" Ta muốn...Cho ta " Thanh âm của Nam Cung Việt trầm
thấp, dục vọng nồng đậm nổi lên, không hiểu sao những lúc bên cạnh cô hắn không
tài nào khống chế được bản thân mình. Đầu của hắn phủ lên ngực của Uyển Nghi,
khẽ cắn mút, khơi dậy ham muốn của cô. Uyển Nghi vẫn cố sức đẩy hắn ra nhưng hắn
không thèm để tâm đến cô, hôn hít khắp trên người cô, bàn tay lại định kéo quần
của cô xuống.
" Buông ra ! " Uyển Nghi dùng hết sức bình sinh đá
cho Nam Cung Việt một cái, Nam Cung Việt bị bất ngờ, không kịp phản ứng, liền
ngã bịch xuống đất. Uyển Nghi thấy vậy khẽ lè lưỡi một cái, chậc, chắc là đau lắm
đây.
" Dương ! Uyển ! Nghi ! " Nam Cung Việt tức giận gầm
lên, nàng dám đá hắn xuống đất.
Uyển Nghi lấy chăn chùm lên người, ngồi thu lu một đống, vẻ
mặt khổ sở " Ta đã nói là không được rồi mà "
" Nàng có ý gì đây hả ? Tại sao lại không được, nàng
dám đá ta, gan của nàng cũng to quá rồi đấy " Ánh mắt Nam Cung Việt bắn ra
tia lửa giận, chỉ thiếu nước chạy đến bóp cổ nàng nữa thôi.
" Hôm nay...hôm nay thì không được...Ta...ta.....đang tới
tháng " Uyển Nghi khổ sở nói, khuôn mặt nhăn nhó , đôi tai đỏ ửng.
Nam Cung Việt ngồi ngẩn ra một lúc, không hiểu nên phản ứng
như thế nào, trông hắn vừa như muốn khóc lại vừa như muốn cười, nhìn còn khổ sở
hơn cả Uyển Nghi.
Một lúc lâu sau, Nam Cung Việt đành thở dài. Leo lên giường
ôm lấy Uyển Nghi.
" Không được " Uyển Nghi giữ lấy tay hắn
" Ta không làm gì đâu, nàng nằm yên đi " Nam Cung
Việt ôm chặt lấy Uyển Nghi, áp cằm lên đầu cô.
Uyển Nghi bình yên nằm trong lòng Nam Cung Việt, trong lòng
không có chút phản kháng. Cô lặng yên nghe tiếng thở mạnh mẽ của hắn, cảm nhận
hơi ấm của da thịt trần trụi khi tiếp xúc với nhau. Trong lòng không tránh khỏi
rung động. Cảm giác này là sao ? Chẳng lẽ cô đã yêu hắn rồi sao ?
" Tiểu thư, người mau dậy đi, trời đã sáng rồi " Hỷ
nhi vừa bước vào phòng vừa tủm tỉm cười, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy,
nhìn vương gia rất tức giận, cô cứ tưởng vương gia sẽ không đoái hoài đến tiểu
thư nữa. Ai ngờ đêm qua vương gia lại đột ngột đến phòng tiểu thư ở lại qua
đêm, sáng nay khi cô vừa bước vào phòng đã thấy tiểu thư nằm ngủ trong tình trạng
không mặc áo, chỉ có một cái chăn mỏng đắp lên, không tránh khỏi mỉm cười.
Uyển Nghi uể oải mở mắt ra, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ấm
áp. Hôm qua nằm trong vòng tay của Nam Cung Việt cô ngủ rất ngon, đến giờ vẫn
không muốn dậy.
" Oa, ta đói quá, Hỷ nhi "
Hỷ nhi phì cười " Em đã mang đồ ăn sáng cho tiểu thư rồi
đây, người rửa mặt đi đã rồi hãy ăn " thật là, vừa mới dậy đã đòi ăn, thật
giống hệt con nít.
Uyển Nghi vội rửa mặt rồi cầm vội lấy một cái bánh, vừa ăn vừa
cười hì hì
" Tiểu thư, hôm nay tâm trạng của người rất tốt nha
" Hỷ nhi dài giọng trêu chọc, cười khúc khích.
" Hỷ nhi, giờ em cũng to gan nhỉ, dám trêu chọc cả