
Nguyệt cúi mặt, mân mê tay áo. Thật ra nàng cũng có áy náy chứ, nàng
đâu phải người độc ác, vô cảm, nhưng...
" Ta hiểu suy
nghĩ của muội, nhưng Doãn Tắc là do ta mua về. Tuy giờ hắn hầu hạ muội, nhưng
ta vẫn là chủ nhân của hắn. Vì vậy muội đừng cố công hành hạ hắn, sẽ không có
chuyện hắn rời khỏi phủ đâu. Hai người đó, tìm cách mà chung sống hòa thuận với
nhau đi. "
Uyển Nghi lạnh
lùng ra tối hậu thư, Nam Cung Nguyệt chẳng còn cách nào khác, đành phải ấm ức
nghe lời. Nhưng.....nếu ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì không phải là cá tính
của nàng rồi. Vì vậy, tuy không ức hiếp Doẵn Tắc nữa, nhưng nàng vẫn sẽ có quyền
chơi xỏ hắn một chút chứ ? Mà Doãn Tắc sau khi được Uyển Nghi khích lệ thì cũng
không kiêng nể Nam Cung Nguyệt nhiều như trước, đã bắt đầu công khai chống đối.
Vì vậy, tuy ngoài mặt là đối xử với nhau một cách tử tế, nhưng đằng sau lại là
một cuộc chiến ngầm không khoan nhượng. Ví dụ như, số lần Doãn Tắc " quan
tâm " bê thức ăn đến cho Nam Cung Nguyệt sẽ nhiều hơn, đương nhiên là
trong thức ăn sẽ có thêm một số dị vật không nên có, chẳng hạn như : bột ớt, muối,
cát, thuốc xổ, đôi khi còn là.......nước miếng của hắn nhổ vào. * Eo.* Và tất
nhiên, Nam Cung Nguyệt cũng chẳng ngu ngốc mà nhét những thứ đó vào mồm, nếu
không phải là lén đổ đi thì cũng là bắt Doãn Tắc ăn trước. Nhưng thỉnh thoảng vẫn
bị Doãn Tắc lừa, khiến cho nàng bị tiêu chảy suốt cả đêm. Doãn Tắc thì cũng chẳng
vui vẻ mấy, nhiều khi nửa đêm bị Nam Cung Nguyệt dựng dậy, bắt đi mua kẹo hồ
lô. Nửa đêm thì đào đâu ra kẹo hồ lô cơ chứ ? Đợi đến khi Doãn Tắc khổ cực mua
về được thì ai đó chỉ phán một câu không ăn nữa rồi lên giường ngủ say khiến hắn
tức đến độ xì khói. Lúc rửa chân thì chắc chắn Nam Cung Nguyệt sẽ " lỡ
chân " vẩy hết nước lên mặt hắn, hoặc không thì sẽ cho người bắt chuột thả
đầy giường ngủ của hắn, khiến hắn mấy đêm liền không ngủ được vì trong chăn có
rận.
Vì vậy, Nam Cung
Nguyệt và Doãn Tắc, nếu không gặp thì thôi, còn nếu đã chạm mặt nhau thì nhất định
sẽ xông vào gầm gè, kèn cựa nhau, cãi nhau ỏm củ tỏi hoặc không thì cũng là
" ân cần " hỏi thăm mười tám đời tổ tông của nhau, khiến cho cả vương
phủ đều ầm ĩ huyên náo không khác gì ngày hội. Mọi người chỉ còn cách tránh xa
mỗi lần nhìn thấy họ giáp mặt nhau, khẽ lắc đầu vì đôi oan gia trời sinh này.
Doãn Tắc thả mình
trong bồn tắm, thư thả nhắm mắt. Mấy ngày liền, cứ gặp mặt Nam Cung Nguyệt là lại
đấu khẩu với nàng ta, từ lúc nào mà hắn trở nên lắm chuyện như thế chứ ? Lại
còn đi chấp nhặt với một nữ nhân, nhưng mà ai bảo nàng ta đáng ghét như thế cơ chứ
? Nhưng mà...có lẽ hắn cũng nên hòa giải với nàng ta, cứ suốt ngày cãi cọ như
thế này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Hơn nữa tối ngày cứ phải đề phòng, sợ
bị người ta chơi xấu, quả thực rất mệt mỏi. Ngay lúc Doãn Tắc hạ quyết tâm sẽ
không đối địch với Nam Cung Nguyệt nữa, chống tay vào thành bồn tắm đứng dậy
thì...
" Rầm.
"
Cửa phòng bị đá
tung, Nam Cung Nguyệt liền xông vào.
" Doãn Tắc, ớ..."
1 giây....
2 giây....
3 giây....
" Aaaa....
ngươi...ngươi làm cái trò gì thế hả? " Doãn Tắc vội hụp người xuống bồn tắm,
nhưng....còn có ích gì? Đều đã bị nhìn thấy cả rồi.
" Ngươi kêu
la cái gì chứ? Ta nhìn ngươi chứ ngươi đâu có nhìn ta ? Người nên kêu lên là ta
mới phải, ngươi đâu có bị thiệt miếng nào chứ ? Trước kia ngươi làm kĩ nam, hẳn
là cũng " lăn lộn " với rất nhiều nữ nhân rồi, còn bày ra cái bộ dạng
xấu hổ đó làm gì ? "
" Chuyện đó
và chuyện này đâu có giống nhau chứ ? Ngươi...ngươi không biết xấu hổ là cái gì
sao ? " Ở đâu ra cái loại nữ nhân tùy tiện xông vào phòng nam nhân như vậy
chứ ? Lại còn....lại còn.....
" Rách việc,
ta còn chưa ngại, ngươi ngại cái gì chứ ? Bộ ngươi là nữ nhân sao ? Cái thân
hình cò lả ấy của ngươi, có cho ta cũng không thèm. " Nam Cung Nguyệt nhíu
mày, khẽ gắt lên.
"
Ngươi.....ngươi......" Doãn Tắc tức đến nghẹn họng, ú ớ không nói lên lời.
" Ngươi cái
gì mà ngươi. Ngươi làm như ta muốn cưỡng bức ngươi không bằng. "
"
Haizz.......Nam Cung Việt, chàng nhìn thấy chưa? Vậy mà chàng còn lo lắng Doãn
Tắc sẽ giở trò với Nguyệt nhi. Giờ thì sao ? Nha đầu này còn chưa cưỡng bữc con
nhà người ta là may rồi đấy. "
Giọng nói quen
thuộc của Uyển Nghi đột nhiên vang lên, khiến cho Doãn Tắc và Nam Cung Nguyệt
cùng giật mình quay lại. Uyển Nghi đứng dựa bên cạnh Nam Cung Việt, nụ cười mờ
ám như có như không. Còn Nam Cung Việt thì khỏi nói rồi, sắc mặt tái xám, trông
vô cùng khó coi. Hỷ nhi thì bưng hai tay che kín mặt, nhưng vẫn để lộ ra hai
vành tai đỏ ửng.
Doãn Tắc từ từ, từ
từ chìm cả người xuống nước. Thanh danh của hắn, đã bị hủy hoại rồi. Lại để cho
nhiều người như vậy nhìn thấy bản thân đang ở trong tình trạng này. Sau này hắn
làm sao còn mặt mũi nào để gặp chủ nhân đây ? Tại sao lúc đó hắn lại có ý nghĩ
ngu ngốc muốn hòa giải với nàng ta chứ ? Sai lầm, hắn đã sai lầm rồi. Hắn tuyệt
đối không thể tha thứ cho nàng ta. Aaaaaa........
" Được rồi,
chúng ta không làm phiền họ nữa. Mau đi thôi. " Uyển Nghi nén