
có thể là cực dễ mắc câu, nhưng nếu như thực sự ngay từ đầu nàng làm
như vậy, vì sao phải phản kháng mệt mỏi như vậy?
Nếu như ngay từ đầu đã thuận theo, nàng cũng sẽ không mất cái hài tử kia, tuyệt đối sẽ không!
Nhưng hài tử quan trọng, nàng cũng không muốn phản bội Địch Mân, cho tới bây giờ thật không nghĩ tới!
Có thể, nàng chính là hết hy vọng như thế, đã là như thế này, cũng không đổi được.
“Tàn Nguyệt, ta không phải có ý này. Chỉ là...”
Tươi cười lộ ra trên mặt Hạo Nguyệt mất tự nhiên, tay nhẹ nhàng mà đẩy đẩy
thái tử, bây giờ thái tử đối đãi nàng tốt hơn nhiều, không nghĩ tới vừa
nhìn đến Tàn Nguyệt, lại như thế ...
“Được rồi, khó có được thái tử cùng Hạo Nguyệt trở về, Tàn Nguyệt vừa vặn ở đây, trước dùng bữa đi!”
Thấy ánh mắt thái tử nhìn Tàn Nguyệt, Liễu tướng chỉ cảm thấy đau đầu.
Hạo Nguyệt, cũng là hắn từ nhỏ cưng chiều đến lớn, hắn không muốn Hạo
Nguyệt bị thương, cũng không muốn Tàn Nguyệt gặp chuyện không may, lòng
bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, đồng dạng khó có thể lấy hay bỏ. Chỉ là, thái tử là phu quân của Hạo Nguyệt, hắn yêu, lại là Tàn Nguyệt, điểm này, thực khiến người ta đau đầu.
“Ôi... A...”
Nghiêng mắt nhìn thái tử một bên, thấy ánh mắt hắn theo sát Tàn Nguyệt, Hạo
Nguyệt ngực càng đau xót. Không muốn để thái tử tiếp tục mê luyến tiếp
nữa, nàng ôm bụng, bỗng nhiên thống khổ kêu một tiếng.
“Hạo Nguyệt, làm sao vậy...”
Thái tử rất nhanh quay đầu, đưa tay tìm bụng của Hạo Nguyệt, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
“Không có việc gì, hắn bỗng nhiên đá ta... Đau quá...”
Hạo Nguyệt ngượng ngùng cười, rất thích loại cảm giác được người quan tâm
này. Mà thái tử, nghe được những lời này của nàng, trên mặt đen hơn nửa, lúc nào cũng dùng một chiêu này, nữ nhân này, không cảm thấy mệt sao?
Nếu như không phải nương nói, nữ nhân mang thai muốn gì phải thuận theo,
hắn đã sớm đem nàng đá đi, thế nào lại hảo tâm cùng nàng về nhà mẹ đẻ?
“ Hạo Nguyệt, mang hài tử, đương nhiên là tương đối khổ cực. Ngươi phải
kiên nhẫn một chút, qua hơn ba tháng nữa là được rồi... Được rồi, ngươi
muốn ăn cái gì? Nương giúp ngươi đi làm? Ở đây vài ngày?”
Cúc Văn hài lòng nhìn hạnh phúc trên mặt nữ nhi, nàng đã sớm biết, nên hạnh
phúc hẳn là nữ nhi của nàng, làm sao có thể đến phiên tiện nha đầu Tàn
Nguyệt kia?
Hôm nay, cuối cùng cũng là lão Thiên mở mắt, thái tử
cũng thấy được Hạo Nguyệt rất tốt, hai người ân ân ái ái, nữ nhi còn
mang thai, sau này thái tử lên ngôi, Hạo Nguyệt chính là hoàng hậu, mà
nàng, cũng chính là...
Trong lòng vui vẻ, nét cười trên mặt cũng
càng thêm xán lạn, trong nếp nhăn thật sâu, một khối phấn trắng. Thiếu
chút nữa đã rơi xuống...
“ Cẩn thận! Nhị nương , cẩn thận bát của người...” Trào phúng cười, hài lòng đi, hài lòng đi, ta muốn nhìn,
ngươi còn có thể hài lòng bao lâu? Chờ hài tử của Hạo Nguyệt không còn,
đó chính là thời điểm ngươi hung hăng khóc.
“ Bát của ta? Bát của ta làm sao vậy?”
Cúc Văn không giải thích được cúi đầu, nhìn bát trước mặt vẫn tốt, bên
trong còn có cơm tẻ, đùi gà vừa mới gắp, không có gì dị thường.
Tiện nha đầu này, vừa kêu cái gì, cắt ngang nàng lấy lòng nữ nhi của mình, hoàng hậu tương lai.
“Nhị nương, ta là sợ phấn trắng trong nếp nhăn của người rơi xuống, đập hư bát của người ...”
Che miệng, Tàn Nguyệt hì hì cười, Cúc Văn phục hồi tinh thần lại, ngầm hiểu ý tứ của Tàn Nguyệt, trong nháy mắt nét mặt già nua đỏ lên...
“Ha ha...”
Cho tới bây giờ, chưa từng thấy Tàn Nguyệt nghịch ngợm, thái tử không chút
khách khí cười ha hả. Hạo Nguyệt thấy thái tử nở nụ cười, nàng cũng chỉ
che miệng lại, nghĩ một đằng nói một nẻo cười.
“Tàn Nguyệt, không nghĩ tới, ngươi cũng sẽ nói giỡn...”
Cười xong, nhìn Cúc Văn giận trừng mắt Tàn Nguyệt, lại im lặng, Tàn Nguyệt
giống như không có việc gì, thái tử tâm tình tốt, thậm chí đều đã quên,
chuyện Tàn Nguyệt tổn hại hắn.
“ Ta nói cũng không phải sự thực!”
Tàn Nguyệt ngẩng đầu, vô tội chớp mắt vài cái, thấy thái tử nhất thời dại
ra, Hạo Nguyệt vẻ mặt ghen ghét, nàng vội vàng buông chiếc đũa, ôn nhu
nói:
“ Ta dùng xong, lui xuống trước, các người từ từ ăn đi...”
“Tàn Nguyệt...”
Tàn Nguyệt đứng lên, thái tử cũng đứng lên theo, một phen kéo Tàn Nguyệt, than thở:
“ Chỉ ăn ít như thế? Ăn nhiều một chút đi!”
Tàn Nguyệt quay đầu lại, nhìn mọi người hai mắt ngạc nhiên, nàng không dấu
vết lui ra phía sau hai bước, nhẹ tay vung lên, không cẩn thận quét qua
Hạo Nguyệt.
“Tàn Nguyệt, ngươi đánh ta?”
Chỉ là tay áo đụng phải mặt Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt che mặt, ủy khuất hô.
“Xin lỗi, ta không có!”
“Vừa rồi, ngươi đánh ta...”
Vươn tay nắm cánh tay của thái tử, Hạo Nguyệt làm nũng nói.
“ Nhị tỷ, ta vì sao phải đánh ngươi?”
Tàn Nguyệt nhíu nhíu mày, lúc này, Hạo Nguyệt làm như vậy, thực sự có thể hấp dẫn chú ý của thái tử sao?
Lắc đầu than nhẹ, Tàn Nguyệt buồn bã.
“Hạo Nguyệt, không được hồ đồ, ăn!”
Tuy rằng, thủ đoạn của Hạo Nguyệt là rất vụng về, nhưng mục đích của nàng
đạt được, thái tử không hề dây dưa Tàn Nguyệt, mà kéo nàng ngồi xuống,
thậm chí còn “Ôn nhu” gắp thức ăn cho nàng.
“ Thá