
thái tử, nhưng người tài ba dị sĩ
bên người chiếm đa số, đối phó một nữ lưu yếu đuối, tùy tiện một người
đều dư sức.
“Đây là đương nhiên. Nhưng bổn vương hi vọng, ngươi có thể tự tay báo thù!”
Tự tay báo thù?
Hắn có lòng tốt như vậy?
Tàn Nguyệt hồ nghi nhìn Ngũ hoàng tử, không hiểu nói:
“Chúng ta vẫn chưa quen biết?”
“Đúng!”
“Cũng không thâm giao?”
“Đúng là như thế!”
“Vậy ngươi vì sao, vì ta mà suy nghĩ? Ta không tin, ngươi có lòng tốt như vậy.”
Không phải nàng đa nghi, mà là, trên đời không có nhiều chuyện tốt như vậy.
“Tàn Nguyệt, ngươi không cần quan tâm nguyên nhân, chỉ cần kết quả như ý
nguyện của ngươi, ngươi nên cảm thấy hài lòng. . . . . .”
Ngũ
hoàng tử thở dài, đây là chỗ không tốt khi kết giao với người thông
minh: chuyện của bọn họ, không phải ngươi nói cái gì, bọn họ liền nghe
theo. “Ngũ hoàng tử nói không sai, nhưng, không có điều kiện của Ngũ hoàng tử, Tàn Nguyệt cũng sẽ báo thù cho con của mình. Nhưng, Tàn Nguyệt tự mình báo
thù, rất khó khăn. Nay có Ngũ hoàng tử tương trợ, Tàn Nguyệt cũng bớt
lo.”
Rũ mắt xuống, nhưng trong lòng cũng đề phòng vạn phần. Tàn
Nguyệt biết, đáp ứng Ngũ hoàng tử, biến thành, giữa hai người, cũng
nhiều hơn một phần quan hệ, về sau có việc, sợ là rốt cuộc phủi không
rõ.
Bất quá, rất có thể, đây là một cái bẫy.
Ngũ hoàng tử không tiện ra tay, hẳn là cũng không có chuyện tốt gì, nàng phải cẩn thận một chút, không gặp hắn mới tốt.
Sinh mệnh đáng quý, nàng còn nhiều chuyện chưa có hoàn thành, cũng không muốn, cứ như vậy chôn vùi xuống.
“Được!”
Ngũ hoàng tử cười ha ha, trong lòng cũng thở ra một hơi, Tàn Nguyệt này, so với hắn đoán trước còn khó chơi hơn.
“Đem cái này, lén cho Hạo Nguyệt ăn, chỉ cần một chút, vài ngày sau liền
thấy hiệu quả, ngươi cũng có thể phủi sạch quan hệ. . . . . .”
Đưa cho Tàn Nguyệt một cái bình sứ không lớn, Tàn Nguyệt vươn tay tiếp nhận, thuận tay bỏ vào trong ngực, ôn nhu nói:
“Ta có thể rời đi sao?”
Ngũ hoàng tử gật gật đầu, đưa mắt nhìn Tàn Nguyệt rời đi, hắn nhìn không chuyển mắt, vẫn chưa có nhúc nhích.
“Vương gia đoán trước không sai, nàng quả nhiên đã đánh rớt cái chai!”
Thuộc hạ đưa Tàn Nguyệt trở về, cũng không có lập tức rời đi, mà lén núp ở
một bên, không lâu liền thấy, Tàn Nguyệt ném cái chai kia.
Cái chai rớt xuống đất, thuốc đổ ra, che cái mũi, dùng nước đổ vài lần mới cẩn thận cầm lại.
“Làm việc cẩn thận, là một đối tượng có thể lợi dụng!”
Nghe hộ vệ báo cáo xong, Ngũ hoàng tử tán thưởng nói. Xoay người, khóe miệng gợi lên một chút ý cười nghiền ngẫm:
“Nhưng Tàn Nguyệt, ngươi nói chúng ta cũng bắt đầu hợp tác rồi, sao bổn vương
lại cho phép ngươi tùy hứng đây? Đều là trên một cái thuyền, bổn vương
sẽ không để cho ngươi đào tẩu . . . .”
Tán thưởng thông minh của nàng, nhưng cũng oán hận giảo hoạt của nàng.
Tàn Nguyệt, khó được gặp được người thông minh, hắn sẽ không bỏ qua nàng ——
Tuy rằng, chỉ là một quân cờ.
Gọi hộ vệ tới, ở bên tai của hắn nói vài câu, hộ vệ đầu tiên là kinh ngạc,
tiếp theo liên tục gật đầu, chỉ nói Ngũ hoàng tử cao minh. . .
Xử lý tốt cái bình thuốc kia, Tàn Nguyệt vừa lòng cười, nàng mới không ngốc lên trên cái móc?
Thuốc kia không biết thế nào, nhưng nàng cảm giác, tuyệt đối sẽ không chỉ làm cho Hạo Nguyệt đơn giản sanh non như vậy.
Có lẽ Ngũ hoàng tử là muốn thuận tay bỏ thái tử, sau đó, lặng lẽ đem tội danh đẩy trên đầu nàng. . . .
Bản thân nàng, tuy rằng không muốn chết, nhưng người có ai không chết đâu?
Mặc dù nàng chết cũng không có gì, nàng sợ là, đến lúc đó sẽ liên lụy đến
phủ tướng quân, nàng sẽ thật sự thực xin lỗi Địch Mân . . .
Nàng sẽ thủ hộ ở phủ tướng quân, thủ hộ tất cả của Địch Mân, tuyệt đối sẽ không, hại Địch phủ.
Tàn Nguyệt nghĩ không sai, không biết, từ thời điểm bắt đầu gả cho Địch Mân, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động ——
Khi Tàn Nguyệt còn sống, nhất định không bình thường, cũng nhất định, về sau sắp sửa nhiều tai nạn. . . .
Nhưng, Ngũ hoàng tử nói chuyện tốt như vậy sao?
Nàng đã đánh rớt đồ vật, không biết sau khi Ngũ hoàng tử biết, sẽ như thế nào?
Không sao cả, dù sao mục tiêu của bọn họ giống nhau, chính là không cho Hạo Nguyệt sinh ra hài tử kia mà thôi.
Không thể oán nàng nhẫn tâm . . . .
Nỗi đau mất con, nàng tự mình thử qua, rất đau, khoan tim đến xương, cả đời khó quên. . .
Vốn không nên hại người, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ chết thảm kia, Tàn Nguyệt chỉ có thể cứng tâm.
Là bọn hắn có lỗi với nàng trước, nàng nói với chính mình.
Buổi sáng hôm sau, sớm, trong viện xa xôi liền có thêm một vị khách quý, một người ở trong ấn tượng của Tàn Nguyệt, khách quý cho tới bây giờ không tới nơi này.
“Liễu Tàn Nguyệt, người sáng mắt không nói dông dài, ngươi tại sao phải trở về?”
Vừa ra khỏi miệng, chính là khí thế bức người, Cúc Văn ập xuống hỏi.
“Nơi này là nhà mẹ của ta, cha ta ở nơi này, nương ở nơi này . . . Nhị
nương, ngươi không biết là, ngươi hỏi những lời này, có chút buồn cười
sao?”
Tàn Nguyệt đang trang điểm, đối diện với gương, chải vuốt những sợi tóc đen đầy đầu, thật dài, bóng bóng bay bổng.
“