The Soda Pop
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324691

Bình chọn: 8.00/10/469 lượt.

a giường, một nam tử một thân

quần áo màu vàng nhạt đang ngồi.

Nam tử kia, mày kiếm mắt sáng, bộ dạng rất quen thuộc, nhưng Tàn Nguyệt xác định, cho tới bây giờ chưa từng gặp hắn.

“Liễu Tàn Nguyệt? Xem ra hình dạng cũng chỉ như thế sao? Ta thật không nhìn

ra, hắn coi trọng ngươi, đến tột cùng là cái gì. . . . . .”

Nam tử cười xấu xa, vẫn ngồi im trên ghế, thanh âm lại thật nhẹ.

“Phải không? Nói thật, ta cũng nhìn không ra. Có thể nói cho ta biết ngươi là ai? Tại sao muốn bắt ta đi?”

Tàn Nguyệt lạnh lùng cười, nghe hắn nói tới thái tử, nói đến thái tử thì

ánh mắt không tự giác lộ ra toan tính ám muội, nàng có thể đoán ra, đây

là thần thánh phương nào.

Không nghĩ tới, nàng vẫn dễ dàng bị bắt. Ra khỏi cửa phủ tướng quân, lập tức đã có người coi trọng nàng, lại đây mời nàng.

“Cô nương những lời này nói không đúng rồi, ta cũng chỉ là ngưỡng mộ cô

nương, mời Tàn Nguyệt cô nương tới đây làm khách mà thôi, sao có thể nói là bắt cóc đây?”

Hắn chậm rãi đứng lên, vẻ mặt hòa thiện, như thế nào cũng không hung ác như trong lời đồn.

“A, là mời ta làm khách ? Cách của ngũ hoàng tử quả nhiên đặc biệt, mời khách cũng có thể mời người như vậy . . . . . .”

Tàn Nguyệt ha ha cười, tuyệt không lo lắng cho tình cảnh hiện tại của mình. Nàng lại rất muốn biết, Ngũ hoàng tử, muốn lợi dụng nàng như thế nào.

“Ngươi quen bổn vương?”

Ngũ hoàng tử rùng mình, hắn cũng chưa từng gặp Tàn Nguyệt, lại càng không xác định, nàng khi nào thì gặp qua mình.

“Không biết, đoán.” Tàn Nguyệt từ trên giường xuống dưới, đến bên kia ghế ngồi xuống, cười nhạt nói:

“Ngũ hoàng tử hùng tài vĩ lược, khí chất tự nhiên không giống người thường,

Tàn Nguyệt ngốc, cũng cảm giác được. Ngũ hoàng tử, nói đi, ngươi mời ta

tới đây, có gì muốn làm?”

Thông minh! Thẳng thắn!

Ngũ hoàng tử thầm than một tiếng, trong lòng có chút bội phục nữ nhân này.

Nữ nhân, luôn có rất nhiều loại, có người liếc mắt nhìn, khiến cho người

cảm thấy kinh diễm, nhưng cẩn thận ở chung, qua không được bao lâu, sẽ

cảm thấy phiền chán.

Cũng có người hình dạng xấu xí, căn bản cũng không có dục vọng kết giao.

Hai loại người này, cực kỳ thông thường, nhưng cũng không ngạc nhiên. Hiếm

thấy nhất là loại thứ ba, mới nhìn bình thường, nhưng càng kết giao càng dày đặc, càng nhìn càng làm cho người ta mê luyến, làm cho người ta

nhịn không được, muốn gần nàng càng nhiều. . . .

Mà Liễu Tàn Nguyệt, hẳn thuộc loại hiếm thấy nhất này.

Luận dung mạo, nàng không phải chủng loại khuynh thành kia…, nhưng nàng thực dễ nhìn, nói chuyện với nàng thực thoải mái, rất nội hàm.

Trách

không được, thái tử như si như say vì nàng, ngay cả chính hắn, lần đầu

tiên thấy nàng, cũng nhịn không được động tâm vì nữ nhân này.

“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”

Ngũ hoàng tử thản nhiên cười, đi đến bên người Tàn Nguyệt, ưu thế thân cao, làm cho hắn từ trên cao nhìn nàng.

“Ngươi sẽ sao?”

Tàn Nguyệt ngẩng đầu, vô cùng chăm chú nhìn nam tử trước mắt này, trong mắt của hắn, nàng thậm chí đọc được ——

Tán thưởng!

“Biết, ta có thể sẽ giết ngươi. . . . . .”

Ngón tay thon dài đưa ra, nâng cằm Tàn Nguyệt lên, Tàn Nguyệt vươn tay, nhẹ nhàng mà quét tay Ngũ hoàng tử ra, thở dài:

“Ta là thê tử Địch Mân, không thích nam nhân khác, động tay động chân với ta. . . .”

Vì sao, hoàng tử này, cả đám đều khó hiểu như vậy ? Có chuyện mau nói, có

rắm mau thả, không cần làm thần thần bí bí như vậy, nhìn cũng làm cho

người cảm thấy phiền lòng.

“Ha ha, có cá tính, bổn vương thích. . . . . .”

Ngũ hoàng tử lui ra phía sau từng bước, có thể từ trong đôi mắt "Đưa tình

ẩn tình” của hắn rời đi, nàng hẳn xem như là người thứ nhất.

Cũng tốt, thấy nhiều háo sắc, ngẫu nhiên gặp được một người không si, cảm giác thật đúng là không tồi. “Thích? Hay là không cần. Trong thiên địa, ta chỉ để ý một người thích, những

người còn lại, ta tình nguyện, bọn họ đều chán ghét ta. . . . . .”

Tàn Nguyệt quay đầu lại, nhìn đến dị sắc trong mắt Ngũ hoàng tử, không vui nói:

“Ngũ hoàng tử có thể nói chính sự sao? Sắc trời không còn sớm, ta cũng cần

phải trở về. Ta không muốn, lại bị người ta đồn đãi. . . .”

“Tốt, thẳng thắn! Tàn Nguyệt, bổn vương có thể giúp ngươi báo thù cho nhi tử. . . . . .”

Đi vài bước, Ngũ hoàng tử quay đầu cười nói:

“Có thể giúp ngươi tra ra ban đầu là ai tung lời đồn, thậm chí có thể giúp ngươi bác bỏ tin đồn. . . . . .”

“Ngũ hoàng tử, ngươi sẽ không vô duyên vô cớ giúp ta, nói cho ta biết điều

kiện của ngươi. Ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì, ta cảm thấy hứng

thú nhất là đây. . . . . .”

Quả nhiên là có người cố ý làm!

Mười ngón của Tàn Nguyệt cắm vào, móng tay đều cắm thật sâu vào trong thịt,

nhưng nàng không cảm giác đau, chỉ cảm thấy, trái tim băng giá!

“Đứa nhỏ của Hạo Nguyệt! Ta không muốn thấy đứa bé này sinh ra. . . .”

Hai mắt ngũ hoàng tử bỗng nhiên chuyển hung ác, nhìn chằm chằm vào Tàn Nguyệt, một thân sát khí chợt hiện.

“Đứa nhỏ của Hạo Nguyệt? Ngũ hoàng tử, Tàn Nguyệt tin tưởng, không cần Tàn Nguyệt giúp, Ngũ hoàng tử cũng có thể làm được.”

Ngũ hoàng tử, tuy rằng địa vị không bằng