Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324644

Bình chọn: 8.00/10/464 lượt.

câu vô cùng đơn giản, làm cho Tàn Nguyệt nhịn không được nín khóc mỉm cười:

“Thật sự?”

Liễu tướng gật gật đầu, muốn ôm nữ nhi này, tay giật giật, rốt cục vẫn phải buông:

“Ngươi trở về trước đi, phòng ở kia, vẫn giống như trước khi ngươi xuất giá.

Ngày mai bảo quản gia chuẩn bị một chỗ khác, không cần ở đó . . . .”

Nơi đó, là lãnh cung, là lãnh cung của Tướng phủ . . .

“Cha, không cần, Nguyệt Nhi từ nhỏ lớn lên ở đó, nơi đó có ký ức của Nguyệt

Nhi cùng nương, Nguyệt Nhi ở đó là được rồi. . . . . .”

Tàn Nguyệt vui vẻ lắc đầu, khuôn mặt tươi cười, dấu ở dưới, là lòng tràn đầy chua xót. . . .

“Thiếu phu nhân, người. . . . . .”

Trở lại sân quen thuộc, quả nhiên như Liễu tướng nói, cái gì cũng không có thay đối.

Trong phòng không quá bẩn, cũng không có tro bụi gì, không nghĩ tới, nơi này cũng có người quét tước.

Nhìn phòng ở đơn giản, trong lòng Tiểu Mạt cảm thấy ủy khuất thay Tàn Nguyệt.

“Nơi này rất tốt, ta đã ở quen. Tiểu Mạt, về sau không cần gọi ta Thiếu phu nhân, ngươi kêu tên của ta là được rồi!”

“Thiếu phu nhân, vậy chỉ sợ không thích hợp. . . . . .”

Kêu tên chủ tử, đánh chết nàng nàng cũng không dám, Tiểu Mạt vội vàng lắc đầu, Tàn Nguyệt thở dài:

“Gọi ta tiểu thư đi. Thiếu phu nhân, ta cảm giác rất không quen!”

Xưng hô thế này, là thuộc về Địch Mân. Nghĩ đến Địch Mân, tâm Tàn Nguyệt sẽ đau theo, rất đau rất đau. . . .

Mân, Nguyệt Nhi sẽ không để cho con của chúng ta chết oan, cũng sẽ không khiến ngươi chết không rõ ràng. . . . .

Nguyệt Nhi sẽ tra ra chân tướng sự tình, sẽ đi từng bước báo thù cho ngươi . . . .

“Được rồi. Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy, nơi này thật sự có chút đơn sơ. . . .”

Kỳ thật, khi ở phủ tướng quân, chỗ ở của bọn nha đầu, so với bên này cũng

không kém bao nhiêu. Rất khó tưởng tượng, một tiểu thư Tướng phủ, lại ở

chỗ như thế này.

“Quen là tốt rồi. Tiểu Mạt, lát nữa Liễu tướng sẽ tới, ta muốn thăm dò hắn!”

Tàn Nguyệt đứng lên, nhìn trên bệ cửa sổ, gốc cây tím tuệ lan nương yêu

nhất. Nàng đi lên trước, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như trước đây nương

vuốt ve.

Sinh mệnh hoa lan không hề dài, loại tím tuệ lan này,

tối đa cũng chỉ sống ba năm thôi. Nhưng một gốc cây này, ngay cả nàng

cũng không biết có bao nhiêu năm.

Trước khi gốc cây già héo rũ,

bên cạnh sẽ luôn mọc ra một gốc cây mới. Tuần hoàn đáp lại như thế,

giống như người đổi mới, cho tới bây giờ chưa từng héo rũ. . . .

“Tiểu thư, hôm nay người vì chọc tức người đàn bà kia mới nói như vậy sao?”

Khi gọi người phụ nữ đó, Tiểu Mạt đều cảm giác được, Tàn Nguyệt có chút không tự nhiên.

Chính là, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Chỉ sợ Liễu tướng cũng không có chú ý tới, nhưng nàng là người ngoài lại chú ý tới.

Ánh mắt Tàn Nguyệt tối sầm lại, biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao?

Liễu tướng khôn khéo như vậy, không biết thấy được không. Hẳn là chưa thấy được?

Nhưng hắn là một con cáo già, một lão hồ ly thực giảo hoạt.

“Tiểu thư, Liễu tướng không cảm giác được, ngài rất kích động, nghe được người gọi hắn. . . .”

Nhìn ra Tàn Nguyệt không tự nhiên, Tiểu Mạt vội vàng giải thích. Tàn Nguyệt hít một hơi:

“Ta chỉ là muốn thử, nương trong cảm nhận của hắn, rốt cuộc có còn địa vị hay không.”

Tựa hồ, nàng thật sự thay đổi rất nhiều. Tàn Nguyệt thầm than một tiếng,

giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết Liễu tướng, lúc nào sẽ

tới đây, mà nàng, phải nói như thế nào mới có thể không để lại dấu vết

làm cho hắn hoài nghi Cúc Văn đây?

Kỳ thật, hoài nghi, có thể làm cái gì? Chỉ sợ cũng là vô bổ. . . Cúc Văn, đi theo Liễu tướng cũng hơn hai mươi năm, một trai một gái, không

có công lao cũng có khổ phiền, cho dù đã biết chân tướng năm đó, Liễu

tướng hạ thủ độc ác được sao?

Bất quá, đây cũng chỉ là hoài nghi của nàng, nàng không có chứng cớ, bây giờ còn chưa thể khẳng định.

Nếu quả thật khẳng định, có lẽ Liễu tướng có thể buông tha Cúc Văn, nhưng nàng sẽ không dễ dàng buông tha nàng ——

Nghĩ đến nương trong mộng, nghĩ đến thân mình ốm yếu của nương, bước chân nghiêng ngả kia, tâm Tàn Nguyệt, lại đau.

Nương, thì ra, người vì Nguyệt Nhi bỏ ra nhiều như vậy, Nguyệt Nhi lúc nhỏ,

không hiểu, cho tới bây giờ cũng không có nghĩ nên vì người làm cái gì.

Nhưng hiện tại lớn rồi, thật sự trưởng thành, Nguyệt Nhi nhất định sẽ

giúp người đòi lại tất cả!

Nhưng đòi lại thì sẽ ra sao?

Ngày xuất giá nàng giấu kỹ bức họa của nương, nương tuyệt mỹ, nương cao quý, sau khi đòi lại, người có thể nhìn đến sao?

Khi còn sống, người trải qua thê thảm như vậy, khi chết đi, cũng ít người

hỏi thăm như vậy. Cho dù khôi phục danh dự của người, thân phận của

người, người cũng không hưởng thụ được. . . .

Nhưng, Nguyệt Nhi vẫn phải làm. Người, đều phải phụ trách hành vi của mình.

Dám làm sẽ dám nhận, nếu ông trời không có mắt, nàng nguyện ý thay ông trời, giúp nương đòi lại công đạo.

Tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt dường như vô cùng quen thuộc, trong lòng thản nhiên, ê ẩm, ngón giữa hơi hơi run rẩy. . .

“Tiểu thư, đây là lão phu nhân?”

Lão phu nhân, nói chính là nương Tà


Old school Easter eggs.