Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324671

Bình chọn: 8.00/10/467 lượt.

n Nguyệt. Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trong bức tranh, Tiểu Mạt thở dài:

“Diện mạo tiểu thư rất giống phu nhân, thật khó tưởng tượng, Liễu tướng làm sao có thể. . . .”

“Tiểu Mạt, ngươi nói, nếu ta thật sự biến thành người lòng dạ độc ác, ngươi có cảm thấy, ta rất đáng sợ không?”

Thu tay lại, kỳ thật lúc này, Tàn Nguyệt đã thay đổi, không còn là Tàn

Nguyệt trước đây, không còn là nữ tử không tranh sự đời kia.

“Sẽ không, tiểu thư. Tiểu Mạt biết, tiểu thư rất thiện lương, tâm tiểu thư rất tốt!”

Tâm tốt sao?

Có lẽ vậy, nhưng đó là trước kia. Từ nay về sau, nàng sẽ không mềm lòng, sẽ không lưu tình.

Lúc bữa tối, Liễu tướng mời Tàn Nguyệt đến phòng ăn ăn cơm, Tàn Nguyệt cười nhẹ, nhưng cũng không cự tuyệt.

“Cha, Nhị nương, mọi người đều ở đây ?”

Vừa vào cửa, Tàn Nguyệt nhiệt tình chào hỏi. Liễu tướng vẻ mặt quái dị, Cúc Văn giống như ăn phải ruồi, trên mặt hiện lên đen trắng, thật là đẹp

mắt.

Bất quá, kỳ quái, Liễu tướng cũng không có sửa đúng cách nói của Tàn Nguyệt, tựa hồ hắn cũng đồng ý Tàn Nguyệt xưng hô Cúc Văn là

Nhị nương.

Thấy Liễu tướng không lên tiếng, Cúc Văn cũng không

dám làm gì. Bên người Liễu tướng còn có mấy người phụ nữ, Tàn Nguyệt

cũng không quen thuộc. Dù sao, nàng là nữ nhi không được sủng ái, đối

tiểu thiếp của cha cũng không có bao nhiêu hứng thú, mà các nàng đối với nàng, gặp mặt, lại lười giương mắt.

Cơm ăn bảy tám phần đã no, trên bàn cũng không có ai nói chuyện, thật sự là như lời người xưa ăn cơm không nói.

Tàn Nguyệt cười thầm một tiếng, nhìn Cúc Văn ăn không yên lòng, cười híp mắt nói:

“Phòng ăn này, nhìn kỹ thật đúng là rất đẹp. Lần đầu tiên tới, cũng không có

cẩn thận nhìn rõ, nay về đây, dù sao không có chuyện vội làm, lát nữa ta muốn nhìn thật kĩ!”

Một câu vô cùng đơn giản, có lẽ có người không rõ ràng lắm, nhưng Liễu tướng cùng Cúc Văn, lại biết rõ ý nghĩa.

Mặt Liễu tướng tối sầm, mặt Cúc Văn tái đi, một đen một trắng, nhìn qua thật là khiến chú ý.

“Tàn Nguyệt, ngươi có ý gì?”

Cúc Văn thiếu kiên nhẫn, cảm thấy, Tàn Nguyệt ngấm ngầm hại người, hay là

đang nói chính mình. Liễu tướng không lên tiếng, mày cũng là nhíu chặt

lại.

“Nhị nương, người nghĩ cũng quá nhiều rồi? Ta chỉ nói là, ta là lần thứ hai tới nơi này. Lần đầu tiên, không có nhìn kĩ bài trí nơi

này, lần thứ hai tới đây, không giống lần đầu tiên, hiện tại có tâm

tình, muốn nhìn cho kĩ, cũng không thể sao? Nếu Nhị nương để ý, vậy hiện tại Tàn Nguyệt cáo từ, rời khỏi nơi này, như vậy Nhị nương hài lòng

chưa?”

Nói xong, không đợi Nhị nương đáp lời, Tàn Nguyệt liền đứng lên, chầm chậm đi ra ngoài. . .

Hiện tại nàng không muốn rời đi, nàng đang đánh cược, đánh cược tâm Liễu Tương, đánh cược cảm tình Liễu Tương đối với nương!

Sắp tới cửa rồi, trong lòng Tàn Nguyệt hơi thất vọng:

Có lẽ, nương ngây ngốc thật sự sai rồi, Liễu lang của nàng thay lòng, thật lâu thật lâu trước kia, đã thay lòng. . .

Đi khỏi cửa phòng, Tiểu Mạt săn sóc đưa lên một cái khăn. Tàn Nguyệt kinh

ngạc nhìn cái khăn trước mặt, nâng tay nhỏ bé lên, nhẹ nhàng chạm vào

trên mặt, mới phát hiện, trên mặt lại ẩm ướt . . .

Chua xót, là tâm của nàng. . . .

Không cam lòng, là vì tâm của nương. . . .

Nghĩ đến, nàng sẽ không để ý, nhưng vì sao nhìn thấy vô tình của hắn, tâm vẫn rất đau. . . .

Không phải vì chính mình, mà là vì nương. . . . .

Vì nữ tử ngốc nghếch, yêu hắn cả đời. . . .

Mà nàng, Tàn Nguyệt, sao lại cảm thấy không ngốc ?

Nàng nói qua, nàng sẽ không dễ dàng động tâm, nhưng một khi động tâm, đó cũng là toàn thân toàn tâm động. . .

Cả trái tim, đều đã giao ra, giao ra không hề giữ lại. . . .

Nay, lòng của nàng đã giao ra, chính là người kia, cũng đã không còn. . .

Đã mất . . . . . .

“Tàn Nguyệt. . . . . .”

Thanh âm sốt ruột, bỗng nhiên từ phía sau vang lên, Tàn Nguyệt giật mình một

cái, chưa có quay đầu lại, nhưng không tiếp tục đi về phía trước. . . .

Chờ hắn, đi tới. Nhưng hắn đi cũng là thật chậm, thật chậm. . . . . .

“Ngươi có khỏe không?”

Thanh âm dịu dàng, là dịu dàng cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe qua. Tàn

Nguyệt quay đầu, vết nước mắt trên mặt sớm không thấy, nhiều ra, tươi

cười rực rỡ như hoa:

“Cha, người dùng bữa xong rồi?”

Giống như, nữ nhi hiếu thuận nhất, chính là, trong mắt, nhưng không có bao nhiêu ý cười.

Nhưng, tại buổi tối ánh trăng mông lung, lại có ai có thể nhìn đến đáy mắt người?

“Tàn Nguyệt, ta nghĩ rằng ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không gọi ta là cha. . .”

Liễu tướng hít một hơi, trong thanh âm mang theo chút không yên.

“Làm sao có thể đây. Người chính là cha của ta. . . . . .”

Tàn Nguyệt mềm mại cười, làm như tuyệt không để ý tất cả trước kia.

“Tàn Nguyệt, ngươi hận cha sao?”

Cùng Tàn Nguyệt sóng vai, Liễu tướng bỗng nhiên phát giác, Tàn Nguyệt lớn,

không còn là tiểu cô nương khóc nước mắt nước mũi một phen kia nữa.

“Ta nói không hận, người có tin không?”

Tàn Nguyệt quay đầu, nghịch ngợm cười, cười đến Liễu tướng hơi có chút hoảng hốt.

“Không tin! Ngươi nên hận ta!”

Liễu tướng thở dài một tiếng, nếu không phải hắn cố chấp, nếu Như Yên có thể cúi người cầu


XtGem Forum catalog