
ết sẹo trên mặt Lam Nhi, làm sao giống như là bị người làm..."
Sẽ là ai đây? Thái tử hay là Hạo Nguyệt?
Tàn Nguyệt thở dài một tiếng, tùy ý, bọn họ phản bội mình, nàng còn có cái gì lo lắng đây?
—————— Hỏa Hồng ——— ————
"Bị đuổi ra ngoài?"
Được hai nha đầu đỡ, Hạo Nguyệt khoa trương ưỡn bụng, hạo hạo đãng đãng tiêu sái đi tới.
"Nhị tiểu thư..."
Lam Nhi ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn nụ cười không có ý tốt trên mặt Hạo Nguyệt, bất an gọi.
"Ba..."
Một tiếng tát, giòn vang, đánh tới làm trước mắt Lam Nhi nổ đom đóm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
"Hừ, nhị tiểu thư? Ta hiện tại là phi của thái tử, qua một tháng nữa, chính
là thái tử phi chính thức, ngươi nên gọi một tiếng —— nương nương, hiểu
không?"
Hạo Nguyệt cao ngạo cười, Lam Nhi sợ đến vội vã gật đầu. Ai cũng biết, bây giờ Hạo Nguyệt là người mang long chủng, là người yêu quý nhất của thái tử cùng Lâm quý phi, ai dám đắc tội đây?
"Nương nương tha mạng, nô tỳ không dám..."
Hèn mọn phủ phục nửa mình dưới, Lam Nhi khiêm tốn đến mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
"Tha mạng? Tốt, Tiểu Xuân, ngươi dẫn người chiếu cố nàng cho tốt, tha nàng một mạng!"
Chỉ tiếc, cửa viện đã đóng, nữ nhân kia không thấy. Nếu như Tàn Nguyệt thấy được, hẳn là sẽ càng thêm đặc sắc?
"Nương nương, chúng ta có đi vào không?"
Cửa đã cài, vẻ mặt Tiểu Xuân gây khó dễ.
"Đi vào, đương nhiên phải vào! Người ở bên trong là muội muội của ta, tốt xấu gì ta cũng đã tới, làm sao có thể rời đi đây?"
Hạo Nguyệt nhếch môi cười, trong lòng sớm ghi hận muốn chết. Mấy hôm trước ở trên bàn cơm, Tàn Nguyệt cùng Thái Tử, cũng dám đánh bạo ở trước mặt
nàng mặt nàng liếc mắt đưa tình. . . . . .
Nếu như trước nàng
cũng thôi, nhưng nàng hiện tại sẽ là Thái Tử phi, cũng chính là thê tử
của Thái Tử, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn tướng công của mình cùng
nữ nhân khác liếc mắt đưa tình được.
"Dạ, nương nương! Nô tỳ sẽ gọi cửa. . . . . ."
Tiểu Xuân thầm than một tiếng, muốn khuyên nàng hai câu, nhưng lại lo lắng nên bàn tay đành hạ xuống.
Tính tình tiểu thư chính là như vậy, nay Lâm quý phi chỉ nói một câu như vậy, nàng liền cho rằng. . . . . .
Ai cũng nhìn ra tình cảm của Thái Tử đối với Tàn Nguyệt. Nếu nàng dám đụng Tàn Nguyệt, Thái Tử gia biết, ai biết lại sẽ thành bộ dạng gì?
"Mở cửa! Mở cửa. . . . . ."
Cùng với toàn bộ tiếng đập cửa, và giọng nói quen thuộc, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn Tiểu Mạt liếc mắt một cái.
"Tiểu thư, là Hạo Nguyệt?"
Có lẽ, trong tiềm thức, Tiểu Mạt căn bản là không đem Hạo Nguyệt trở thành chủ tử, nàng rất hận nàng ta, cho nên nói chuyện cũng không tôn kính.
"Đúng vậy! Nàng đến đây, ta đây làm sao có thể thanh tĩnh đúng không? Tiểu
Mạt, lát nữa không nên nói lung tung, cố nhẫn nại nàng vài ngày, biết
không?"
Âm thầm nắm chặt cái bình trong tay, Tàn Nguyệt lạnh lùng cười, Hạo Nguyệt, nhìn xem ngươi còn có thể tiêu dao mấy ngày nữa đây?
Hừ, đừng trách ta lòng dạ ác độc, ai bảo ngươi hãm hại ta, còn mang bầu hài tử của hắn?
Kỳ thật, ta căn bản không muốn thương tổn ngươi, mặc dù ngươi lần lượt thương tổn ta. . . . . .
Nhưng ngươi thương tổn ta như thế nào, ta cũng có thể tha thứ, có thể không
để trong lòng, cười một cái, hoặc là thở dài một tiếng, vân đạm phong
khinh. . . . . .
Nhưng, các ngươi ngàn không nên, vạn không nên, không nên thương tổn hài tử của ta.
Đứa nhỏ, là hy vọng duy nhất của ta, nay đứa nhỏ không có, hy vọng của ta cũng không còn . . . . . .
Giống như, hài tử của ngươi, cũng là hy vọng duy nhất của ngươi cùng Thái Tử.
Các ngươi để cho ta mất đứa nhỏ, ta cũng cho các ngươi mất đi đứa nhỏ, như
thế nào cảm thấy hợp lý, nàng cũng hiểu được thiên kinh địa nghĩa. . . . . . Có lẽ, lòng của nàng là thay đổi, trở nên ác độc, trở nên không giống chính nàng.
"Tàn Nguyệt!"
Rõ ràng là vẻ mặt ý cười, nhưng vì sao Tàn Nguyệt nghe qua thì thấy không có một chút cảm giác ôn hòa?
Ngẩng đầu nhìn đã thấy Hạo Nguyệt đi tới, Tàn Nguyệt cười nhạt nói:
"Nhị tỷ, chuyện gì?"
Hạo Nguyệt, nàng rốt cuộc đã tới. So với dự liệu của mình thì đến sớm hơn.
Xem ra có liên quan đến thai nhi, mặc kệ nam nữ, đều đã thay đổi rất nhiều. Hạo Nguyệt tâm cơ vốn cũng sâu đậm , không biết vì sao, ở trước mặt
mình có khi thật sự là ngây thơ .
Có lẽ, trong tiềm thức, Tàn Nguyệt vẫn đem nàng trở thành thân nhân của mình!
Nhưng khi thành thân, nàng đã sớm chuẩn bị tốt mũ phượng khăn quàng vai, còn
nàng đơn thuần vẫn đều tin tưởng Hạo Nguyệt, đều không hoài nghi tới tại sao nàng phải đưa cho chính mình thứ này, thật cứ nghĩ rằng là nàng đối tốt với mình?
"Các ngươi đi ra ngoài trước!"
Quay đầu nhìn mọi người một cái, Hạo Nguyệt uy nghiêm ra lệnh.
Xem ra, có đứa nhỏ quả nhiên là tốt. Nhìn xem nhiều người như vậy, một đám
nô tài như chó Nhật vây quanh chủ, Tàn Nguyệt châm chọc cười:
"Đợi đã! Nhị tỷ, có chuyện gì ngươi nói là được. Ngươi không sợ, tất cả các
nàng lui ra rồi, ta sẽ làm điều gì bất lợi với ngươi sao?"
Ánh mắt liếc về phía bụng của nàng, nếu như đứa nhỏ của mình không có việc gì,thì bụng nàng cũng lớn như Hạo Nguyệt.
Ánh mắt của Tàn