Duck hunt
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324884

Bình chọn: 9.00/10/488 lượt.

hông nhúc nhích.

Trong lòng Hạo Nguyệt hiện lên một tia không yên, Tàn Nguyệt máu lạnh như

vậy, đối với nàng mà nói quá mức xa lạ, Tàn Nguyệt thật sự thay đổi sao?

"Nương nương, nha đầu này ngất đi rồi. . . . . ."

Tràng pháo tay bỗng nhiên ngừng lại, một nha đầu bất an hỏi. Hạo Nguyệt nheo mày, khoát tay, có người kéo Lam Nhi đi xuống.

"A, đã quên nói cho Tàn Nguyệt một tiếng rồi, qua một tháng nữa, ta liền

trở thành Thái Tử Phi. Tàn Nguyệt, đến lúc đó, sẽ có sắc phong đại điển, nhị tỷ chờ ngươi đi đến chúc mừng."

Thái Tử Phi? Thật đúng là

mẫu bằng tử quý. Đứa con này còn chưa có sinh ra mà nàng đã lên mặt.

Nhưng, đứa bé này có thật sự được sinh ra không?

"Ta phải chúc mừng nhị tỷ rồi, nỗ lực lâu như vậy, rốt cục đạt được ước muốn . . . . . ."

Tàn Nguyệt trào phúng cười. Nàng làm sao lại nhìn không ra, Thái Tử đối với người tỷ tỷ này của mình có bao nhiêu tình cảm?

Mà trước đó không lâu lời của hắn, lại rõ ràng. . . . . .

Có lẽ, nàng thật sự có thể lợi dụng điểm này .

"Nhị tỷ, các ngươi ở trong này ở bao lâu ? Ngươi cũng phải cẩn thận một chút . . . . . ."

Ánh mắt chỉ nhìn vào bụng Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt khẩn trương hỏi:

"Ngươi nghĩ làm cái gì?"

Xem ra, nữ nhân đều giống nhau. Nhìn Hạo Nguyệt hai tay gắt gao bảo vệ bụng, Tàn Nguyệt buồn bã cười:

Lúc trước, nàng cũng không màng sống chết bảo vệ bụng mình? Chính là, hai

tay nữ nhân quá mức vô lực, thật sự có thể bảo vệ được tất cả sao?

"Nhị tỷ, ngươi khẩn trương cái gì? Ta chỉ là muốn nói, ngươi nhìn thấy thái

độ của Thái Tử đối với ta. Ngươi cần phải để ý Thái Tử của ngươi, ta

không hy vọng hắn nửa đêm lại chui vào giường của ta. . . . . ."

Cái gì?

Chui vào giường của nàng?

Hạo Nguyệt hai mắt phóng hỏa, muốn cố gắng phản bác, nhưng trong khoảng

thời gian ngắn, thật đúng là không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Giận trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt, nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Tàn Nguyệt, đã sớm chết trăm ngàn lần.

"Ngươi . . . . ."

"Hạo Nguyệt, sao ngươi ở trong này?"

Thanh âm lạnh lùng, đáng sợ tới mức Hạo Nguyệt vội vàng quay đầu, Thái Tử

khẩn trương nhìn Tàn Nguyệt một cái, thấy nàng vẫn tốt cũng không có

chịu đả thương gì mới mở miệng chậm thanh nói :

"Ngươi về trước!"

Hắn nói ngươi về trước, là chỉ nàng . . . . . . Cố gắng nuốt xuống chua xót trong lòng, Hạo Nguyệt ảm đạm cười, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Thái Tử, thẹn thùng nói:

"Thái Tử, người ta mệt chết, đứa nhỏ không. . . . . ."

"Hạo Nguyệt, ngươi trước về . . . . ."

Hai mắt lạnh lùng, thanh âm của Thái Tử vậy mà không hờn giận, Hạo Nguyệt

không cam lòng che miệng, Tiểu Xuân chạy lại đỡ lấy Hạo Nguyệt, chầm

chập dịch bước rời đi.

"Nhị tỷ cũng không giống như muốn rời đi?"

Nhìn bóng dáng nàng, Tàn Nguyệt đương nhiên biết Hạo Nguyệt đang lo lắng cái gì.

Chính là, nàng ta cũng quá không biết mình. Nàng là Tàn Nguyệt, nếu quả thật

muốn quyến rũ Thái Tử ..., đã sớm làm, hơn nữa đối với Thái Tử, căn bản

là không cần quyến rũ, chỉ cần nàng cười cười, có lẽ Thái Tử liền mắc

câu.

"Nàng không có thương tổn gì ngươi chứ?"

Không che dấu chút nào sự quan tâm trong ánh mắt, Thái Tử khẩn trương hỏi.

"Thái Tử, ta còn cái gì đáng thương tổn sao?"

Bĩu môi khinh thường, nàng hiện tại cũng chỉ có một cái mạng nhỏ, còn lại

cái gì cũng không có, nàng sợ cái gì? Còn có ai có thể gây tổn thương

cho nàng?

"Ngươi còn hận ta?"

Ánh mắt tối sầm lại, Thái Tử hối hận nói :

"Tàn Nguyệt, thực xin lỗi, ngày đó không phải ta cố ý. . . . . ."

"Thực xin lỗi, hữu dụng sao? Thái Tử, rất nhiều việc, một khi thương tổn rồi, cũng không phải một câu xin lỗi là có thể giải quyết. Giống như việc

ngươi thương tổn ta hay ta thương tổn ngươi đều như nhau . . . . . ."

Tàn Nguyệt hít một hơi, vì sao, hắn còn không hết hy vọng với mình? Giả vờ

đối tốt với hắn, sau đó lại hung hăng thương tổn hắn, đây không phải là

thủ đoạn trả thù tốt nhất sao?

Nhưng, nàng làm không được, mặc dù chỉ là giả vờ, nàng cũng làm không được!

Người nàng yêu là Địch Mân, yêu là Địch Mân, làm sao có thể giả vờ tình ý cùng nam nhân khác đây?

Tuy rằng, đối với mọi người, thanh danh của nàng sớm không tốt; tuy rằng, cùng Địch Mân ở chung ngày chỉ có vài ngày. . . . . .

"Tàn Nguyệt, ngươi thật sự cứ như vậy hận ta sao?"

Khuôn mặt tuấn tú thương tâm, mang theo tràn đầy u buồn, lúc này, nếu đổi

thành nữ tử khác, chỉ sợ đã sớm bị nam tử như vậy bắt làm tù binh, nhưng lúc này là Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt hận hắn!

"Thái Tử, ngươi cứ nói đi?"

"Ta. . . . . ." Thái Tử khó khăn nói: "Ngươi còn yêu hắn sao? Hắn đã chết rồi mà ngươi còn trẻ. . . . . ."

"Thái Tử có ý gì, ta nên tái giá sao?" Khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh,

Tàn Nguyệt tiếp tục nói: "Nên phải gả cho ngươi, làm thị thiếp của ngươi sao?"

"Tàn Nguyệt, ngươi cũng biết, ta không để ngươi chịu

thiệt. . . . . . Có lẽ hiện tại ta làm không được, nhưng chờ về sau, ta

cam đoan, hoàng hậu chỉ có thể là của ngươi. . . . . ."

Thái Tử cuống quít giải thích, vừa rồi Tàn Nguyệt có ý gì, nàng đáp ứng rồi sao?

"Tàn Nguyệt cám ơn ý tốt của Thái Tử . . . . . .