Pair of Vintage Old School Fru
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324550

Bình chọn: 8.00/10/455 lượt.

t!”

Tàn Nguyệt nhàn nhạt cười, tuy rằng hắn đi rồi, nhưng nàng biết, bây giờ

nàng đang ở bên cạnh hắn, bọn họ sớm hay muộn sẽ gặp mặt.

“Tàn Nguyệt?”

Một cái tên cảm giác rất đau đớn! Nhìn dung nhan thanh nhã trước mặt, nữ tử thở dài:

“Tên rất êm tai, ngươi quen môn chủ?”

Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia chua xót:

Quen, đâu chỉ là quen, chỉ là hiện tại hắn không chấp nhận mình, thậm chí vừa rồi hắn nói, bây giờ nàng là con tin!

Nhưng, không biết là con tin của ai?

Tính mạng của nàng không đáng giá, ai sẽ quan tâm, ai có thể để ý nàng?

Thần Vương, chê cười, hắn mới không bất kể nàng chết hay sống?

“Quên đi, ngươi mau ăn đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon. . .”

Nữ tử thấy Tàn Nguyệt không muốn nói, nàng cũng không tiếp tục hỏi tới, ai cũng có quá khứ của riêng mình, đều có chuyện xưa không muốn nói cho

người khác biết, tuy rằng, nàng là một con tin.

“Cám ơn ngươi. Đúng rồi, đại tỷ, ta gọi ngươi như thế nào?”

“Ta họ Tần, ngươi có thể gọi Tần tỷ!”

Nàng hòa khí cười, Tàn Nguyệt vội nói:

“Tần tỷ, cám ơn ngươi!”

Xem Tần tỷ này, đối với mình cũng không có ác ý gì, nàng ở trong này, có

phải về sau chính mình nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cũng có thể lại

đây hỗ trợ không?

Dù sao nàng cũng không có chuyện gì, Địch Mân cũng không nhận nàng, nói không chừng tùy thời còn có thể tiễn bước mình.

Nàng không muốn trở về ?

Thì ra khi không biết Địch Mân ở nơi nào, nàng dù thế nào cũng không sao

cả, dù sao cùng lắm thì chính là chết, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn, nàng còn chưa sống đủ, nàng muốn cùng hắn, đến mãi mãi. . . . . .

******

Nhìn tư liệu thuộc hạ đưa lên, hắn lật ra hồi lâu, nhưng một chữ cũng nhing không vào.

Vuốt mặt nạ trên mặt, đột nhiên cảm giác được, hắn lại rất muốn lấy xuống.

Tàn Nguyệt, vốn là nói đi qua xem là được rồi, nhưng hắn vẫn nhịn không

được mang nàng trở về. Khi thấy Thần Vương nắm người của nàng, hắn hận

không thể đi giết hắn.

Nhưng không thể, hắn vừa mới ra ngoài,

thân mình còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, bây giờ hắn không phải là

đối thủ của bọn họ.

Thấy Thần Vương rời đi, Tàn Nguyệt muốn tự sát, hắn cũng nhịn không được nữa mà ngăn trở nàng.

Nghĩ đến lời đồn đãi bên ngoài, nhìn tư liệu thuộc hạ đưa tới, không ai có thể biết, khuôn mặt sau mặt nạ là dạng gì.

Bàn tay to dùng sức vung lên, trong lòng loạn thành một trận. Nhớ đến lúc

ấy thấy nàng muốn tự sát, trong lòng của hắn còn âm thầm cao hứng.

Tàn Nguyệt, có phải cho tới bây giờ ngươi vẫn không quên ta không?

Vì sao chỉ một mắt, ngươi có thể đoán ra là ta?

Đi vào trước gương, nhìn người vạn phần xa lạ trong gương, mặt nạ bằng

đồng to lớn, khi nàng nhìn, cũng không sợ hãi sao? Tuy rằng, thời gian

mang theo mặt nạ này cũng không ngắn, hiện tại bản thân hắn có khi cũng

không thích ứng được.

Nàng có thể nhận ra hắn, trong lòng hắn vẫn rất cao hứng. Tuy rằng, nàng đã làm nhiều công tích vĩ đại như vậy.

“Tàn Nguyệt, ta nên đối với ngươi như thế nào? Ta phải đối với ngươi như thế nào?”

Thái tử, Ngũ hoàng tử, đều là cố nhân trước kia của hắn, nhưng sau khi hắn chết, bọn họ một đám lại. . . .

“Môn chủ. . . . . .”

Thanh âm thanh thuý vang lên, Địch Mân ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, thu suy nghĩ có chút lung tung, thanh âm lạnh lùng nói:

“Vào!”

“Môn chủ, việc Địch tướng quân rơi vách núi đã điều tra rõ, đây là toàn bộ tư liệu thuộc hạ sửa sang lại xong.”

Một cô gái áo đen bước vào, nàng làm việc gọn gàng, cũng là ít tuổi nhất

trong thất sát, năm nay vừa qua tuổi ba mươi - Chanh Sát! “Để xuống đi!”

Sự tình, hắn cũng đoán được, đại thể biết ai khẩn cấp muốn mạng của mình

như vậy, nhưng kết quả chân chính tìm ra, trong lòng hắn vẫn hơi khẩn

trương.

Thực sợ hãi, sẽ là hắn!

Nếu quả thật là dạng đó, hắn không biết, chính mình phải làm như thế nào?

Một người là chủ tử một lòng muốn thủ hộ, một người là hắn từ nhỏ thề phải

báo đáp, người nhà của hắn, cha nương của hắn đều ở bên kia, hắn làm sao báo thù, làm sao trả hận?

Tay hơi hơi run rẩy, hắn lại không dám mở ra, không dám nhìn xuống.

“Môn chủ, hoàng thượng hẳn là không biết, chuyện này, thuộc hạ nghĩ, chỉ là cá nhân hắn gây nên!”

Nhìn ra Địch Mân khó xử, Chanh Sát phân tích nói. Địch Mân thở dài, nhỏ giọng nói:

“Mặc dù là hắn, lòng ta cũng đau!”

Hắn vì gia tộc Tư Không của bọn họ đánh giết liều mạng, kết quả không chết

trên chiến trường, thiếu chút nữa bị người một nhà hại chết, chuyện này, bất kể là ai gặp được, trong lòng cũng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

“Môn chủ, thuộc hạ hiểu được!”

Chanh Sát gục đầu xuống, nghiêm túc nói:

“Nếu môn chủ không tiện ra tay, thuộc hạ nguyện ý ra sức!”

“Tạm thời không cần! Chanh Sát, ngươi trước đi xuống đi!”

Bị Chanh Sát nói vài câu như vậy, trong lòng Địch Mân không khó chịu như

vừa rồi, hắn hít vào một hơi, chậm rãi mở ra tư liệu bọn họ đã chuẩn bị

xong, nghiêm túc lật xem.

*****

Tàn Nguyệt dùng xong cơm,

liền ở lại phòng bếp hỗ trợ. Tần tỷ thấy Tàn Nguyệt cũng rất thuận mắt,

vừa rồi môn chủ không có nói an trí nàng như thế nào, liền để cho nàng