
ìn Tàn Nguyệt không dời mắt, quyến luyến nhìn dung nhan khiến hắn động tâm này, thở dài:
“Tàn Nguyệt, tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại!”
Cũng không phải không tin nàng, ở trong lòng, hắn vẫn nguyện ý tin tưởng Tàn Nguyệt. Nhưng không có lửa làm sao có khói, rõ ràng biết thái tử có ý
đồ bất chính với nàng, sao Tàn Nguyệt lại không biết kiêng dè một chút?
Còn Ngũ hoàng tử, tại sao bọn họ biết? Tại sao Tàn Nguyệt phải ở lại quý phủ của hắn lâu như vậy?
Hắn để ý, hắn thực sự rất để ý!
Nếu để cho Tàn Nguyệt biết, lúc trước người muốn giết hắn là thái tử…,
không biết Tàn Nguyệt sẽ như thế nào? Nàng có thể mềm lòng không, có thể không. . .
Tâm loạn như ma, trong lòng Địch Mân vô cùng thống
khổ, hai mắt si ngốc, không nhìn thấy người đã trộm tỉnh lại trên
giường, càng không chú ý tới, con ngươi hơi hơi ảm đạm của Tàn Nguyệt.
“Ngươi đã tỉnh. . . . . .”
Rốt cục phục hồi tinh thần lại, Địch Mân mất tự nhiên buông tay ra, cô đơn nhìn bàn tay trống trơn kia.
“Ngươi tin ta sao?”
Cố chấp, Tàn Nguyệt hỏi.
“Ta không phải Địch Mân. . . . . .”
“Ta biết, ta hiện tại chỉ muốn biết, ngươi tin tưởng ta sao?”
Đánh gãy lời của hắn, Tàn Nguyệt gấp giọng hỏi.
Địch Mân gật gật đầu, rất trịnh trọng gật đầu:
“Ta tin!”
“Vậy là được rồi, tất cả đều đáng giá.”
Nước mắt sâu kín chuyển, Tàn Nguyệt cao hứng nhìn hắn:
“Đã từng, ta cho là hắn đã chết, ta muốn theo hắn chết đi, không nhìn thấy
thi thể của hắn, ta làm sao có thể hết hy vọng? Nhìn người được đưa về,
ta thấy được hắn, nhưng cảm giác đây không phải là hắn, nhưng vẫn khóc,
vẫn không muốn sống. . . Rất muốn cứ như vậy chết đi, nhưng lại lo lắng
cha nương của hắn, khi đó, biết có cốt nhục của hắn. Cha mẹ sợ người
khác không chấp nhận được đứa bé này, cho tới bây giờ không nói ra bên
ngoài. Ta cũng biết hắn chết kỳ lạ, muốn tra ra chân tướng, một nữ tử
yếu đuối, muốn tra chuyền gì, vô cùng khó khăn? Không thể báo thù cho
hắn, lùi một bước, ta muốn bảo vệ tốt hài tử của hắn, nuôi nấng hắn
trưởng thành, nhưng trên trời quá tàn nhẫn, ngay cả một yêu cầu nho nhỏ
như vậy cũng không thể đáp ứng. . . . . .”
Lau lệ trên mặt, nhìn
hắn một thân thương cảm, Tàn Nguyệt tiếp tục nói: “Một đêm kia, ta bị
người bắt đi, mới biết được người bắt cóc ta, là thái tử. Thái tử muốn
có được ta, nhưng người ta yêu chỉ có một, cho dù hắn đã chết, cũng ngàn lần không thể cùng nam tử khác. . . . Ta phản kháng, ta cố gắng, hắn
không thực hiện được, nhưng lại mất đi hài tử kia. . . Khi đó, cảm giác
được đứa nhỏ trộm biến mất, ta liều mạng cầu nguyện hắn có thể xuất
hiện, có thể cứu được ta, cứu được hài tử của ta, nhưng hắn không xuất
hiện, là Hiên Vương tìm được ta, đã cứu ta, nhưng không cứu được đứa
nhỏ. . . .
Mân, nếu hắn ở đây…, cũng nên sinh ra. . .”
Địch Mân quay đầu, đau lòng nhìn Tàn Nguyệt, môi mỏng dưới mặt nạ cứng lại, cái gì cũng nói không được.
“Bất quá, duy nhất đáng mừng là, ta cũng làm cho hắn mất đi tư cách làm cha... Nếu, đứa nhỏ của Hạo Nguyệt không sinh ra. . . .”
Tàn Nguyệt cười khổ, bóng dáng gầy gò, có vẻ càng thêm cô đơn.
“Tàn Nguyệt, thực xin lỗi. . . . . .”
Nàng chịu khổ!
Từ chối nửa ngày, hắn rốt cục nhịn không được ôm lấy nàng! Là hắn không
bảo vệ nàng tốt, là hắn không bảo vệ tốt con của bọn hắn!
Tàn Nguyệt, đã trải qua nhiều như vậy, vì sao ngươi còn không có hết hy vọng với Địch Mân, còn có thể yêu hắn?
Hắn, không đáng để ngươi đợi như vậy!
Địch Mân áy náy, không biết, Tàn Nguyệt đã trải qua, căn bản không chỉ như vậy, nàng chỉ nói, một chuyện trong đó mà thôi.
“Không, là ta thực xin lỗi ngươi, ta là sát tinh, ta khắc phu, là ta khắc chết ngươi. . . .”
Gắt gao lui đến trong lòng Địch Mạn, Tàn Nguyệt tự trách nói.
“Tàn Nguyệt, không quan hệ với ngươi. Là ta bị người hãm hại, việc kia căn
bản không phải là ngoài ý muốn, đó là âm mưu! Từ khi để cho ta xuất
chinh, chính là âm mưu. . . .”
Đau lòng ôm nàng, thái tử, ham muốn ích kỷ của ngươi!
Mặc dù, ngươi thật sự yêu Tàn Nguyệt, chẳng lẽ tình yêu của ngươi, chính là không từ thủ đoạn có được sao?
Hắn chết như thế nào, thái tử rõ ràng nhất, nhưng hắn lại làm ra lời đồn, nói là Tàn Nguyệt khắc chồng!
“Cái gì? Vừa mới bắt đầu chính là một âm mưu?”
Tàn Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng cách mặt nạ, thấy không rõ sắc mặt Địch Mân.
“ừ!”
“Vậy Liễu tướng?”
Trong lòng Tàn Nguyệt run lên, tuy rằng hắn đối xử với mình không tốt, hắn không phải một phụ thân tốt, nhưng. . .
Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, nàng không đành lòng thương tổn hắn, hắn
sao có thể nhẫn tâm hãm hại Địch Mân? Địch Mân, cũng là con rể của hắn,
nói như thế nào cũng là tướng công của nữ nhi hắn. . .
“Tạm thời chưa rõ, nhưng bọn họ còn đang tiến thêm một bước điều tra. . . . . .”
Vuốt tóc dài ướt sũng của Tàn Nguyệt, Địch Mân thở dài:
“Mặc dù, thật là hắn, ta cũng vậy sẽ mở một mặt lưới . . . . . .”
Tàn Nguyệt mặc dù lạnh, nhưng cũng thiện tâm nhất, đối với Liễu tướng, mặt
ngoài là tuyệt không để ý, nhưng trong nội tâm, cũng là. . . .
“Mân, ngươi không cần bận tâm đến ta. Ta không sao . . . .”