
ng, đừng... Đây là hài tử của ngươi, vốn là con của chúng ta..."
Chứng kiến nha đầu đi tới, Như Yên lần đầu tiên luống cuống, một loại sợ hãi
vô cùng bao trùm lấy nàng, tay nàng phủ chặt trên bụng, hai mắt nhìn
chằm chằm vào Liễu Tương:
"Không được, không được... Ngươi giết ta đi, giết ta đi..."
"Liễu lang, ngươi rất vô tình, trái tim ngươi thay đổi, trái tim của ngươi đã sớm thay đổi rồi, tại sao còn muốn vu khống ta như vậy? Ta đã mất đi
một hài tử, ta đã mất đi Hoàn Nhi rồi, ta không thể mất đi hài tử này
nữa, ta không thể nhìn cốt nhục của mình, trơ mắt nhìn hắn rời khỏi ta
đi..."
Tiếng khóc tuyệt vọng, từng tiếng đều đánh vào trong lòng
hắn, hắn cũng không muốn làm như vậy, nhưng hắn không có cách nào. Nếu
như, chờ sau này hài tử sinh ra, không phải của hắn, hắn phải dùng cảm
giác gì để chịu đựng đây?
"Lão gia, tỷ tỷ nói thành khẩn như vậy, ta cảm thấy hẳn sẽ không là giả, bằng không..."
Cúc Văn bụng đã rất lớn lung lay lúc lắc đi tới, nàng quan tâm đi đến trước mặt Liễu Tương, kề bên tai Liễu Tương nói một câu.
"Được rồi, Như Yên, ngươi muốn lưu lại hài tử này sao?"
Cúc Văn nói xong, khoé miệng Liễu Tương tràn ra mỉm cười, tay hắn thân mật
vòng qua lưng Cúc Văn, Cúc Văn cũng dán vào trên người Liễu Tương, tư
thế hai người, muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội.
Trái
tim, đau đớn giống như xé rách, rốt cuộc là ai phản bội ai? Người nào có lỗi với người nào, Như Yên tuyệt vọng nhìn hai bóng người thân mật --
Đã từng, có lẽ là rất lâu trước đây, hắn cũng thân thiết ôm mình như vậy,
lời nói yêu thương làm cho người ta mặt đỏ tim đập, khiến cho bản thân
tươi cười lên tục...
Nhưng hôm nay, Liễu lang như trước, nhưng
đứng ở bên cạnh hắn, đã sớm không phải là mình. Bất quá, bây giờ, chuyện đó cũng không quan trọng, phải không? Bây giờ nàng có được đã không còn nhiều, những thứ đáng quyến luyến trên đời cũng không nhiều, nàng muốn
giữ lại hài tử này, cũng là người thân nhất của nàng.
"Ta rất muốn!"
Trong mắt, không có tức giận, không có phẫn nộ, càng không có không cam lòng, oan khuất, có, chỉ là tình yêu đối với hài tử này, cũng là sự cố chấp
của một người làm mẹ.
"Như Yên, muốn lưu lại hài tử này, có thể. Ngươi chỉ cần đáp ứng một điều kiện là được!"
Liễu Tương lạnh lùng cười, trên mặt Cúc Văn lộ ra ý không đành lòng, nhưng
trong mắt, lại khó có thể che dấu được, một mạt đắc ý.
"Điều kiện gì?"
Rõ ràng biết, điều kiện này tất nhiên khắc nghiệt, nhưng vì tính mạng chưa sinh ra này, nàng nguyện ý nhận hết tất cả, kể cả, tính mạng của mình!
"Tỷ tỷ, kỳ thật, rất đơn giản. Ngươi chỉ cần đi lên năm mươi bước -- nhưng, là trên than lửa, chân trần..."
Năm mươi bước, trên than lửa, chân trần...
Nhìn môi đỏ mọng hé ra ngậm lại như vậy, Như Yên như bị sét đánh! Quay đầu,
ánh mắt quật cường cố chấp nhìn về phía Liễu Tương -- vừa mới là Cúc Văn nói, cũng không phải Liễu lang. Liễu lang của nàng, sẽ không đối với
nàng như vậy...
"Tỷ tỷ, ta cũng vậy. Vì tốt cho ngươi, ngươi hoàn toàn có thể không cần làm như vậy... Này, kỳ thật lão gia, cũng không
hy vọng ngươi làm như vậy..."
Cúc Văn than khóc một tiếng, lời
châm chọc nói lên việc không liên quan đến mình. Môi Như Yên tái nhợt,
há miệng mấp máy, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
"Liễu lang, đây cũng là ý của ngươi?"
Rốt cục hỏi ra được, nhưng khi lời nói ra khỏi miệng, lại khó khăn như thế, Như Yên nhìn hắn không chớp mắt, không bỏ qua bất cứ vẻ mặt gì của hắn.
"Như Yên, ta hy vọng ngươi uống thuốc..."
Ánh mắt của nàng thực tuyệt vọng, Liễu Tương từ trong mắt của nàng, thậm
chí nhìn ra quyết định của nàng. Không cần, không cần làm như vậy, Như
Yên...
Trái tim, không ngừng hò hét, Như Yên yêu múa, một điệu
múa kinh người! Nếu như, thật sự làm như vậy rồi, nàng sau này, còn có
thể múa nữa sao?
"Không, nếu như làm như vậy ngươi có thể tin tưởng hài tử này trong sạch, ta nguyện ý!"
Quả nhiên, nàng vốn muốn nói như vậy, hắn khẽ cắn môi, nặng nề nhìn nàng:
"Ngươi cũng biết, nếu chân như thế, ngươi sau này, cả đời không thể múa nữa..."
Hắn luyến tiếc nàng, luyến tiếc tất cả bọn họ từng có trước đây. Nếu như
không có chuyện ngày đó, nàng vẫn là người phụ nữ hắn yêu nhất...
Nhưng hôm nay, vì hài tử không rõ kia, nàng dĩ nhiên lựa chọn...
Ánh mặt lạnh lùng quét về phía cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Như Yên, Liễu Tương nhỏ giọng nói:
"Được! Ngươi đã quyết định rồi, vậy bổn tướng sẽ thành toàn ngươi! Người đâu, lập tức chuẩn bị!"
Lập tức chuẩn bị! Hắn đồng ý!
Trái tim như tro tàn, hai con ngươi nhìn hắn rốt cục rời đi, trong mắt vô
thần không còn mảy may dao động gì. Trái tim, tại giờ khắc này hoàn toàn chết đi, trên mặt tái nhợt nhưng quật cường khiến người ta đau lòng!
Liễu Tương cố chấp nhìn nàng, yêu, đã từng tốt đẹp như vậy, nhưng vốn dĩ hai ngươi yêu nhau, lại từng bước đi tới hôm nay. Yêu quá khó khăn, quá
khổ, cũng làm cho người ta cân nhắc suy nghĩ kĩ. Hắn sẽ không yêu nữa,
tình yêu duy nhất đã đi xa, hắn không muốn nếm thử nữa, loại cảm giác tê tâm liệt phế này... (#Ami: càng lúc càng bực m