
rọng như sinh mệnh, nhưng lòng của nàng, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi. . . .
Nàng thương hắn, nhưng hắn, không phải là hắn . . . . . .
“Thanh ca, van cầu ngươi. . . . . .”
Kiêu ngạo quỳ xuống, nước mắt lại dọc theo khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rơi xuống, giống như ngọc trai đẹp nhất trên thế gian, trong suốt, và trong sáng. . . . . .
Thuần khiết, kiên định, lại tuyệt tình. . . . . .
Như vũ khí sắc bén nhất trên đời này, hung hăng đâm vào trong lòng hắn, máu đỏ tươi, giọt giọt chảy xuống, rất trong, rất đẹp . . . . . .
“Ha ha. . . . Được, sư muội . . .”
Tiếng cười to, càng ngày càng xa, thanh âm mang theo tuyệt vọng, bi thảm thương tâm truyền đến:
“Ha ha, thì ra, cho tới nay, thất bại vẫn là ta, cho tới bây giờ đều là ta.. . .”
“Thanh ca. . . . . .”
Hàn phi kêu to, nhưng Trúc thanh không trở về, chỉ có thanh âm tuyệt vọng
rõ ràng kia, thật lâu phiêu đãng trong phòng, không mất đi. . .
“Vũ Nhi. . . . . .”
Hoàng thượng vươn tay run rẩy, muốn kéo Hàn phi đứng dậy, nhưng hắn cố gắng vài lần, bịch một tiếng rớt xuống giường. . .
“Hoàng thượng. . . . . .”
Hàn phi cuống quít đứng dậy, Bạch công công cũng nghe tiếng chạy vào, hai
người khó khăn đỡ hoàng thượng lên giường, hoàng thượng thở nặng nề.
“Vũ Nhi, ngươi có thể trở về. . . Thật tốt. . .”
Chật vật bắt lấy tay Vũ Nhi, trên mặt hoàng thượng, cực kỳ vui vẻ. . .
“Hoàng thượng, người không nên hiểu lầm, ta cầu hắn, chính là không muốn khiến cho Hạo Nhi áy náy!”
Hàn phi cúi mặt, Trúc Thanh đối với nàng như thế nào, nàng vẫn luôn rất rõ
ràng. Bọn họ tương kính như tân chung sống hơn hai mươi năm, nếu không
phải hắn không muốn phi lễ nàng, giữa bọn họ, chỉ sợ đứa nhỏ cũng không
nhỏ.
“Vũ Nhi, ngươi còn đang trách ta?” Hoàng thượng ngước mắt, trong mắt mang theo mỏi mệt, Hàn phi lắc đầu, thở dài:
“Trách một người, quá mệt mỏi. Ta tình nguyện quên, tình nguyện vĩnh viễn đều không cần nhớ tới. . . .”
Lời nói bình thường, nhưng cũng chứng tỏ, cảm tình nàng đối với hắn, nàng đã buông toàn bộ. . .
Huống chi, vừa rồi, không lâu lúc trước, hoàng hậu còn vì hoàng thượng, ra đi.
“Vũ Nhi, ngươi thương hắn sao?”
Hoàng thượng ngẩng đầu, trải qua sinh tử, người cũng hiểu hơn rất nhiều.
“Hắn là sư huynh của ta, ta vẫn cho là, sư huynh chính là ca ca. . . . . .”
Ngốc, có một nam tử như vậy bên người, vô tư thủ hộ nhiều năm như vậy, nàng thế nhưng nghĩ đến, chính là ca ca. . .
“Đúng vậy. Vũ Nhi, nếu ta đi rồi, ngươi phải đi tìm hắn!”
Thân thể hắn, hắn so với người khác đều rõ ràng, có lẽ, thật sự không có vài ngày có thể sống.
Nhưng hiện tại hắn thực không uổng, nhi tử không chết, còn sống thật tốt, đáng tiếc chính là, Tàn Nguyệt nàng hiện tại. . . .
“Hoàng thượng, ngươi trước nghỉ ngơi đi. Bạch công công, tìm Thái y lại đây
một chút, có lẽ bọn họ có biện pháp khác cũng không chừng. . . .”
“Nương nương, ngài. . . Ngài thì sao?”
Bạch công công lo lắng nhìn Hàn phi, hỏi chuyện hoàng thượng cũng muốn biết.
“Ta nhìn Hạo Nhi, vẫn luôn cảm thấy rất quen thuộc, giống như trước kia từng gặp, không nghĩ tới, hắn lại là con ta. . . . . .”
Bao nhiêu lần, nàng hoài nghi, do dự, cảm giác hai người dường như đã từng
quen biết, nhưng ai có thể nghĩ đến, kia đúng là. . .
Đúng là, thiên tính mẫu tử?
Còn có Tàn Nguyệt, hiện tại nàng cũng nhớ rõ ràng, Tàn Nguyệt vì Địch Mân, trúng mê, hương, lại có thể ——
Cũng không còn mạng ra ngoài, chỉ vì ngăn cản Địch Mân, không cho Địch Mân hối hận!
Kỳ thật, tình yêu của bọn họ, dừng lại ở đâu?
Địch Mân vì Tàn Nguyệt trúng rắn độc, mà Tàn Nguyệt vì cứu Địch Mân, càng
không để ý rắn độc, dùng miệng hút rất lâu, đến khi hôn mê. . . . . .
Nàng không biết, một nữ tử cần bao nhiêu dũng khí, mới có thể mạnh mẽ cắm thanh chủy thủ vào trên đùi của mình.
Nàng cũng không biết, làm một người lúc hôn mê, dùng chủy thủ làm thanh tỉnh tinh thần là cảm giác gì. . . Chỉ biết là, nàng rất thích, cũng rất thưởng thức nữ tử này!
Cũng là ở phía sau, nàng rốt cục hiểu được, vì sao Địch Mân trong hôn mê, tâm tâm niệm niệm chính là Nguyệt Nhi của hắn!
“Đi thôi, dẫn bọn hắn về nhà đi, bọn họ còn không chưa về nhà. . . . . .”
Hoàng thượng thở dài, nếu bây giờ hắn có thể đi, hắn cũng muốn đi ra ngoài, đón Địch Mân cùng Tàn Nguyệt trở về.
Nhưng, hiện tại hắn không nhúc nhích được, suy yếu đến nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
******
Phủ tướng quân, bởi vì hai người đến, náo nhiệt rất nhiều.
Địch Mân, vẫn không tháo mặt nạ da người trên mặt xuống, hắn nhận khăn mặt
nha đầu đưa tới, nhẹ nhàng giúp Tàn Nguyệt lau vết máu trên mặt.
Thời gian qua lâu, máu đã có chút khô, dính vào trên mặt, rất khó lau đi.
Nhưng hắn thực ôn nhu, mềm nhẹ từ từ lau, chỉ sợ làm Tàn Nguyệt đau.
Đại phu tới đây, một lần nữa giúp Tàn Nguyệt xử lý vết thương trên đầu, thở dài:
“May mắn rơi trên tóc, thiếu chút nữa liền hủy khuôn mặt. . . .”
Đúng vậy, thực may mắn, còn thiếu một chút, vào trên trán. Đến lúc đó có một cái sẹo, sẽ khó coi.
“Đúng vậy, thiếu chút nữa. . . .”
Địch lão phu nhân thương tiếc nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt ngượng ngùng cườ